Giang Cung Tuấn đến trước cửa phòng, nghe thấy tiếng mắng chửi của Đường Sở Vi, anh mới sờ sờ mũi, tự lẩm bẩm một mình: “Hóa ra là Sở Vi đang trách mình, cả một tháng không đến gặp cô ấy sao.”
Anh gõ cửa.
“Ai đó?”
Trong phòng, vang lên tiếng Đường Sở Vi.
Giang Cung Tuấn đứng trước cửa, nói: “Là anh, Giang Cung Tuấn”
Rất nhanh cửa phòng được mở ra.
Đường Sở Vi mở cửa ra rồi, nhưng chỉ hé ra một khe hở, cô nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Sao thể, có chuyện gì?”.
Giang Cung Tuấn nói: “Ừm, thật sự anh có chuyện cần nói với em một lát”
“Anh nói đi, tôi nghe đây”.
Đường Sở Vì không hề có ý muốn cho Giang Cung Tuấn vào phòng.
Giang Cung Tuấn nói: “Là thế này, mấy ngày nữa có thể anh phải rời khỏi đây một thời gian” Nghe vậy, Đường Sở Vi lập tức lấy lại tinh thần, nhìn không được hỏi: “Rời khỏi, đi đâu vậy?”
Giang Cung Tuấn nói: “Đi nước ngoài.”
“Bao lâu thì về?”
Giang Cung Tuấn lắc đầu: “Cái này không biết nữa, nhất chắc cũng khoảng nửa tháng, hoặc là lâu hơn chút, cũng có lẽ là bốn năm tháng gì đấy.”
Bây giờ Giang Cung Tuấn vẫn chưa biết Thiên muốn làm gì, anh cũng không biết lần này mình đi sẽ bao lâu.
Đường Sở Vị CỜ” một tiếng.
Binh.
Sau đó, cửa phòng đóng lại.
Giang Cung Tuấn đứng ngoài cửa, vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết phải làm thế nào.
Lúc anh đang định quay đi, cửa phòng mở ra lại lần nữa, Đường Sở Vị nói: “Vào đi”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn mừng rỡ, bước vào phòng.
Căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689777/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.