Đường Sở Vi đang rất phiền não.
Sao cô lại mất trí nhớ chứ?
Trong lúc đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Linh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Đường Sở Vi, cũng không biết vì sao cô mất trí nhớ.
“Trước hết đừng nghĩ nữa, chúng ta ra ngoài dạo phố đi.” Hứa Linh lên tiếng nói.
“Ừm, cũng được”
Căn bản là khoảng thời gian này Đường sở Vi cứ ở mãi trong nhà, cũng có chút buồn chán, có chút sầu.
“Đợi chút đã tôi đi thay đồ.”
Cô đứng dậy, chạy vào biệt thự.
Cô vừa mới thay quần áo xong, còn chưa kịp ra khỏi cổng biệt thự, Giang Cung Tuấn đã đến.
Trong tay Giang Cung Tuấn còn cầm một bó hoa, tặng cho Đường Sở Vi, còn cười tươi sáng lạn: “Đường Sở Vi, tặng cho em”
Đường Sở Vi khẽ bĩu môi, nói: “Không thích”.
Mặc dù trong lòng đang rất muốn nhận lấy, nhưng cô lại không vươn tay ra, bởi vì cô vẫn còn đang giận Giang Cung Tuấn, cả một tháng nay không đến tìm cô.
“Hứa Linh, chúng ta đi”
Cô kéo Hứa Linh muốn bỏ đi.
Còn Giang Cung Tuấn, lúc này mới nhìn thấy Hứa Linh, vẻ mặt xấu hổ, gọi theo: “Em, em cũng ở đây?”
Hứa Linh chớp mắt nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Đúng vậy, em đến chơi với Đường Sở Vi”
“Đừng để ý đến anh ta, một tên dê xồm, một tên lưu manh” Đường Sở Vi kéo Hứa Linh đi.
Hứa Linh nhìn Giang Cung Tuấn vẻ mặt đầy vô tội.
Giang Cung Tuấn không biết phải làm sao, sờ sờ mũi.
Anh cũng không đuổi theo.
Đi thẳng đến phòng khám Trần Tục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689776/chuong-846.html