Trần Vân rời đi.
Đi qua mấy căn phòng đá, liền gặp một người. Anh ta là Lan Đà.
“Chủ nhân”
Trần Vân một mặt tôn kính mở miệng.
“Sao rồi?”
Lan Đà hai tay chắp sau lưng.
Trần Vân nói: “Thằng nhãi Giang Cung Tuần này có chút quá tự đại, anh ta dễ dàng tin tưởng người khác, một khi anh ta đã tin tưởng ai thì dường như hoàn toàn không hề có phòng bị với người đó. Giang Cung Tuấn có phòng bị, thế nhưng đối với tôi thì lại hoàn toàn không, tôi đánh lén anh ta, hơn nữa còn dùng toàn lực”
“Ừm”
Lan và nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Mới chưa đến ba mươi tuổi mà đã có thể trở thành cường giả đứng đầu thiên hạ, có chút ngông cuồng, có chút tự đại cũng phải, lần này dạy cho anh ta nhớ một bài học thật lâu, như thế về sau anh ta sẽ đề cao cảnh giác hơn”
“Chủ nhân, vì sao anh lại đối xử với thằng nhãi Giang Cung Tuần này tốt quá vậy?”
Trần Vân hỏi.
Người khác không biết, thế nhưng anh ta thì có.
Giang Cung Tuấn ở trong quân đội Nam Hoang mười năm, mỗi lần đều biển nguy thành an.
Không phải là do anh ta may mắn, cũng không phải là do mạng anh ta lớn, mà là luôn có một người khủng bố ở phía sau âm thầm trợ giúp anh ta.
Mười năm nay, Lan Đà đều ở phía sau quan sát Giang Cung Tuấn.
Nhìn anh ta trưởng thành từng chút một, từ một tên lính quèn, trở thành chủ soái một phương.
Chỉ là, Trần Vân nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao Lan Đà lại đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689759/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.