“Tổ tiên?” Giang Vô Song sửng sốt.
Theo suy đoán của cô, tổ tiên phải chịu sự ra tay độc hại của Giang Quốc Đạt. Cô ấy không biết ông ấy ở đâu bây giờ.
Nhưng đây chỉ là suy đoán của cô, cô không tận mắt chứng kiến, cũng không dám nói ra. “Cháu, cháu không biết. Cháu từ khi trở về cũng không có gặp lại ông tổ” Giang Thời không hỏi nhiều, quay lại lần nữa. Ngôi nhà gỗ này đã tan tành theo hơi thở của Đường Sở Vi. Giang Thời đi tới, nói: “Sở Vi, đưa Giang Cung Tuấn trở về Thành phố Tử Đằng trị thương”
“Hả?” Đường Sở Vi sửng sốt, hỏi: “Ông nội, hiện tại sao? Giang Cung Tuấn còn chưa dậy, chạy lung tung thế này có được không?
“Ehem.”
Lúc này, Giang Cung Tuấn đang nằm trên giường khẽ họ một tiếng. Anh khẽ mở mắt.Đối diện là một khuôn mặt xinh đẹp.
“Sở V..” Anh kêu lên một tiếng yếu ớt. Đường Sở Vi nhìn thấy Giang Cung Tuấn tỉnh lại, nước mắt kích động suýt chút nữa chảy ra.
“Chồng, anh tỉnh lại rồi, tuyệt vời, anh cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Đường Sở Vi khóc vì sung sướng.
Giang Cung Tuấn muốn đứng dậy, nhưng vừa động thân thể liền đau nhói, vẻ mặt đau khổ méo mó, không khỏi phun ra một ngụm máu.
Đường Sở Vi kịp thời lấy khăn giấy lau máu vội vàng nói: “Chồng, anh bị thương nặng đừng nhúc nhích”.
Giang Cung Tuấn nằm ở trên giường, nhìn Đường Sở Vi trong lòng ngẩn ra. Sau khi bị Cửu Ngân tấn công, anh đã nghĩ rằng mình sẽ chết. Không ngờ, anh vẫn có thể sống.
“Ông nội..” Anh nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689568/chuong-638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.