Giang Vô Song lập tức nổi giận.
“Ra tay”
Cao Mãn Ngọc trực tiếp ra lệnh.
Tứ Đại Kim Cương nhanh chóng ra tay.
Giang Vô Song còn chưa kịp phản ứng, đã bị điểm huyệt, chân khí bị phong bế, đứng nguyên tại chỗ không thể di chuyển.
Cao Mẫn Ngọc nhếch môi, cười nói: “Giang Vô Song, chắc cô cũng biết, ông Cao không hy vọng người các nơi cản đường, nhà họ Giang muốn giúp một tay, đây là điều ông Cao không hy vọng nhìn thấy”
Giang Vô Song không thể nào động đậy cơ thể, lạnh lùng nhìn Cao Mẫn Ngọc, hỏi: “Ông ta không phải sư phụ của cô à, sao cô cũng gọi ông ta là ông Cao?”
“Ha ha”
Cao Mãn Ngọc mỉm cười duyên dáng.
Cô ta cũng không giải thích, vung tay lên với Tứ Đại Kim Cương bên cạnh.
Bốn người gật đầu, nhanh chóng rút lui.
Cô ta lại đi từng bước một về phía Giang Vô Song.
Giang Vô Song muốn thúc đẩy chân khí vào huyệt vị bị phong bế, thế nhưng cô ta căn bản không thể nào thúc đẩy chân khí.
Cao Mẫn Ngọc nâng khuôn mặt nhỏ của Giang Vô Song lên, cười nói: “Đúng là một mỹ nữ, nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ thích cô, ha ha…”
Cô ta mỉm cười đi đến trước người Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn bị thương nặng, còn đang trị thương.
Vết thương lần này khá nặng, không thể chữa trị trong khoảng thời gian ngắn.
Không đợi anh kịp phản ứng, Cao Mẫn Ngọc đã ra tay, điểm vào mấy huyệt vị quan trọng trên người anh.
“Cô muốn làm gì?” Giang Cung Tuấn nặng nề hỏi.
“Làm gì?”
Cao Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689429/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.