Chương trước
Chương sau
Giang Cung Tuấn cũng biết, Cao Mãn Ngọc không dám giết anh, chỉ lợi dụng 100 quân Tiêu Dao để uy hiếp anh.
“Tôi nói chuyện chắc chắn sẽ giữ lời.”
Cao Mãn Ngọc mỉm cười, chợt nói nhỏ với bốn người đàn ông trung niên ở bên cạnh, “Ra tay nhẹ một chút, đừng một chưởng đánh chết”
Bốn người gật đầu.
Ngay sau đó đã có một người đứng dậy.
Ông ta đưa tay ra.
Trong chớp mắt đưa tay ra, lập tức xuất hiện một luồng lực lượng mạnh mẽ, cuốn lên lá rụng và tro bụi ở trên mặt đất.
Rất nhiều lá rụng và tro bụi tập trung vào một chỗ, không ngừng xoay tròn, tạo thành một quả bóng.
Ông ta nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, mở miệng nói: “Giang Cung Tuấn, chuẩn bị xong chưa?”
Giang Cung Tuấn nhắm chặt hai mắt.
Trong đầu hiện ra Thần cung Kim Cương Bất Hoại được ghi lại trong quyển hạ Y Kinh.
Anh biết, mình chắc chắn không đỡ được một chưởng của Tứ Đại Kim Cương, nhưng vì 100 quân Tiêu Dao, anh không thể không đứng ra.
Vận chuyển chân khí, kinh mạch cả người di chuyển, trong chớp mắt đã chui vào trong người.
Màu da của Giang Cung Tuấn xuất hiện chút sự thay đổi rất nhỏ.
Trên bề mặt da xuất hiện chút màu cổ đồng.
“A2”
Thấy màu da của Giang Cung Tuấn thay đổi, Cao Mẫn Ngọc cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Giang Vô Song cũng nhíu mày, lẩm bẩm: “Anh Giang luyện võ công gì?”
Gô ta đi theo Giang Cung Tuấn một khoảng thời gian, vẫn hơi hiểu rõ tình hình của Giang Cung Tuấn, cô ta chưa từng thấy Giang Cung Tuấn luyện võ, nhưng bây giờ màu da lại xảy ra sự thay đổi.
Giang Cung Tuấn đưa tay ra, ra hiệu mời: “Mời ra chiêu.”
Một nam tử trong số Tứ Đại Kim Cương thuận tiện vung tay lên, quả bóng do ông ta hội tụ từ lá cây và tro bụi lập tức quét về phía Giang Cung Tuấn.
Vèol Lực lượng khủng khiếp quét qua, vang lên âm thanh xé gió.
Giang Cung Tuấn bắt chéo hai tay, chống lại quả cầu đang bắn đến.
Dưới sự tấn công của lực lượng kinh khủng, cơ thể của anh không ngừng lùi lại, cuối cùng không thể nào chống lại nguồn sức mạnh này, quả bóng tản ra, vô số lá cây đánh mạnh vào trên người anh, cơ thể anh bay ngược lại mười mấy mét, rồi mới ngã mạnh xuống đất.
Ẩm Cơ thể ngã xuống đất, cuốn lên rất nhiều tro bụi.
Hoắc Đổng, 100 quân Tiêu Dao nhìn thấy tình cảnh này, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mãi không có phản ứng gì.
Giang Vô Song nhanh chóng lao đi, lo lắng hỏi: “Sao thế, không sao chứ?”
Cô ta muốn đỡ Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn hơi xua tay, đứng lên từ dưới đất, đi đừng bước một về phía trước, lại xuất hiện cách Cao Mãn Ngọc năm mét, nhìn cô ta, vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Một chưởng.”
Cao Mẫn Ngọc cau mày lại, nhìn người ra tay, hỏi: “Mấy phần uy lực?”
Người ra tay nói nhỏ: “Năm phần lực, với cảnh giới của cậu ta, căn bản không thể nào đỡ một chưởng này, đánh ra một chưởng chắc chắn sẽ bị thương nặng mất sức chiến đấu, nhưng bây giờ cậu ta lại bình an không có việc gì.”
Cao Mẫn Ngọc cũng nghỉ ngờ nhìn Giang Cung Tuấn.
Cô ta biết Giang Cung Tuấn tu luyện chân khí, cô ta cũng biết đã bị nhà họ Cửu phế đi.
€ô ta còn biết Giang Cung Tuấn lại khôi phục thực lực, hơn nữa thực lực cũng tinh tiến.
Nhưng cô ta lại không biết đã khôi phục thế nào.
Không chỉ có Cao Mẫn Ngọc nghỉ ngờ, ngay cả Giang Vô Song cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Giang Cung Tuấn lại có thể đỡ được một chưởng của một người trong số Tứ Đại Kim Cương dưới trướng ông Cao, dù người này không sử dụng hết sức lực, nhưng cảnh giới của hai người chênh lệch quá lớn.
Kém một cảnh giới, lực lượng cũng cách biệt ngày đêm.
Giang Vô Song nhìn chăm chăm Giang Cung Tuấn.
Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn không thay đổi quá nhiều, thể nhưng phần da thịt trên cổ của anh lại biến thành màu cổ đồng, ngay cả trên tay cũng có, dường như từng mảng màu cổ đồng đang hiện ra.
Giang Cung Tuấn lại nói: “Còn ba chưởng, mời ra chiêu.”
Cao Mãn Ngọc liếc nhìn một người khác, ra lệnh: “Bảy phần uy lực.”
“Vâng”
Người này gật đầu.
Cơ thể đột nhiên bay lên.
Trong chớp mắt bay lên, đưa tay đánh ra một chưởng.
Khoảng cách vài mét, lập tức xuất hiện ở trước người Giang Cung Tuấn, đánh một chưởng vào trên ngực Giang Cung Tuấn.
Cơ thể của Giang Cung Tuấn như một cây cung, trong chớp mắt cong về phía trước.
“Phụt!”
Lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó cơ thể bay ngược ra mười mấy.
mét, ngã mạnh xuống đất.
“Anh Giang”
Giang Vô Song lại lao tới.
Trong chớp mắt Giang Cung Tuấn ngã xuống, lại bò dậy từ dưới đất, ngồi xếp bằng, thúc đẩy chân khí, kiềm chế dòng máu đang quay cuồng trong cơ thể.
Thấy Giang Cung Tuấn vẫn có thể đứng lên, Giang Vô Song thở phào một hơi, đồng thời nhắc nhở: “Anh Giang, quên đi, bọn họ căn bản chưa dùng hết sức, lúc này mới bảy phần uy lực, nếu dùng mười phần uy lực, anh không đỡ nổi”
Giang Cung Tuấn hơi dừng tay.
“Không đỡ nổi cũng phải đỡ, là anh đưa người đến, anh nhất định phải dẫn về an toàn”
Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn Cao Mẫn Ngọc ở đằng xa, mở miệng nói: “Tôi chữa thương một chút được chứ?”
“Được”
Cao Mẫn Ngọc mở miệng.
Đồng thời nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn.
Cô ta buồn bực, sao Giang Cung Tuấn lại đỡ được chưởng lực của Tứ Đại Kim Cương.
Tứ Đại Kim Cương đã bước vào tam cảnh.
Giang Cung Tuấn ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt.
Thúc giục tâm pháp ghi lại trên Y Kinh.
Y Kinh chủ yếu khi chép lại cách sử dụng mười tám châm nghịch thiên, nhưng tâm pháp Y Kinh cũng thần kỳ, bộ tâm pháp này gọi là Thiên Cương khí công, cái này chia làm chín tầng, bây giờ Giang Cung Tuấn mới chỉ ở giai đoạn nhập môn, còn không bằng cả nhất trọng.
Thiên Cương khí công cũng là thần thông quan trọng để tu luyện Kim Cương Bất Hoại.
Cảnh giới khí công càng mạnh, lực phòng ngự của thần thông Kim Cương Bất Hoại càng lớn.
Vừa khởi động Thiên Cương khí công, Giang Cung Tuấn bị đánh đến mức dòng máu quay cuồng lập tức được đè ép xuống, sắc mặt trắng bệch của anh cũng khôi phục vẻ hồng hào, một lần nữa đứng lên, đi từng bước một về phía đám người Cao Mẫn Ngọc.
“Còn hai chưởng, mời”
Cao Mẫn Ngọc thấy Giang Cung Tuấn lập tức kiềm chế được dòng máu đang quay cuồng, trên khuôn mặt ngây thơ hiện ra vẻ nghiêm nghị hiếm thấy, không nhịn được hỏi: “Giang Cung Tuấn, anh không tu luyện nội công tâm pháp của nhà họ Giang, rốt cuộc anh đang tu luyện cái gì?”
“Mời”
Giang Cung Tuấn đưa tay ra hiệu mời, lại mở miệng.
Cao Mãn Ngọc đặt câu hỏi, Giang Cung Tuấn lại không trả lời, cô ta lập tức nổi giận, khuôn mặt u ám giọng nói lạnh lùng: “Lão nhị, ông ra tay, mười phần uy lực, một chưởng đánh ngã thằng nhãi này”
“Vâng”
Người xếp hạng thứ hai trong Tứ Đại Kim Cương đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Thằng nhóc, nhận lấy cái chết”
Vừa nói hết câu, thúc giục tất cả sức lực, đột nhiên đánh ra chưởng.
Một luồng lực lượng mạnh mẽ bật ra khỏi lòng bàn tay, lực lượng này đánh thẳng vào trên người Giang Cung Tuấn.
Cơ thể của Giang Cung Tuấn trực tiếp bị đánh bay mấy chục mét, đập vào một gốc cây to ở đằng xa, gốc cây to lập tức sụp đổ, còn Giang Cung Tuấn thì ngã trên mặt đất, rất lâu không đứng lên.
Giang Vô Song nặng nề liếc nhìn Cao Mẫn Ngọc một cái, giọng nói lạnh lùng: “Nếu anh ấy chết, chẳng những cô sẽ xong đời, sư phụ của cô cũng không chịu nổi”
Nói xong, cô ta nhanh chóng đi về phía Giang Cung Tuấn, kéo Giang Cung Tuấn từ dưới đất lên.
Cao Mẫn Ngọc cũng đi tới, thấy sắc mặt Giang Cung Tuấn trắng bệch, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi, dáng vẻ hấp hối.
Cô ta chu môi khẽ lẩm bẩm: “Chết đáng đời, ai bảo anh ta không trả lời vấn đề của tôi.”
Giang Vô Song nhanh chóng lấy ra một viên thuốc, muốn Giang Cung Tuấn uống.
Giang Cung Tuấn hơi đưa tay ra, yếu ớt nói: “Không cần đến”
Anh nhẹ nhàng đẩy Giang Vô Song ra, ngồi khoanh chân dưới đất.
Lại thúc giục tâm pháp tu luyện nội gia ghi lại bên trong Y Kinh, thúc đẩy Thiên Cương khí công chữa lành vết thương.
“Được”
Cao Mẫn Ngọc thấy Giang Cung Tuấn như vậy, biết anh vẫn chưa chết, hơi dừng tay, nói: “Có thể nhận được ba chưởng, coi như anh tài giỏi, ta sẽ cho những người này một con đường sống”
Nhìn đám người đang trợn mắt há hốc mồm đứng ở nơi xa một cái, giọng nói lạnh lùng: “Còn không nhanh cút đi”
“Điều này”
Độc Bộ Vân tỏ ra khó xử, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Nhưng chiến sĩ này cũng kịp phản ứng lại.
Nhưng bọn họ là quân nhân, cấp trên không ra lệnh, bọn họ cũng không dám rút lui.
Giang Cung Tuấn nhìn đám người ở đằng xa, lập tức nói: “Mọi người đi trước, quay về trong nước đi.”
Nhận được mệnh lệnh, Hoắc Đổng mới hạ lệnh: “Rút lui.”
Mọi người rối rít rút lui.
Còn Giang Vô Song lại nhìn Cao Mãn Ngọc, giọng nói lạnh lùng: “Cô còn muốn giở trò gì?”
“Giang Vô Song, có lẽ cô cũng đã nghĩ ra, tôi không muốn, nhưng tôi nhất định phải làm như thế” Cao Mẫn Ngọc thản nhiên mở miệng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.