Người chủ trì tiệc rượu đã đi nên đương nhiên Phượng Quan Hà không còn lí do gì phải ngồi đây nữa.
Anh kiếm đại một cái cớ rồi đi theo hai người họ nhưng vẫn giữ một khoảng cách, cho đến khi Thiều Phương đỡ giám đốc Từ vào thang máy.
Anh không đi theo nữa.
Cảm giác bức bối khó chịu sau khi uống rượu dâng lên, anh lấy điện thoại ra, những tin nhắn gửi cho cô khi ở tiệc rượu vẫn chưa có cái nào được hồi âm.
Tin nhắn anh báo cho cô lúc xuống sảnh, hỏi cô đang ở đâu khi vừa khai tiệc, chụp món cánh gà nướng anh ăn mà nghĩ rằng cô sẽ thích... tất cả đều bị làm ngơ.
Trong khi anh phải miễn cưỡng đi xã giao thì cô đang làm gì?
Ở quán bar, ngắm đàn ông?
Cô đã uống nhiều đến mức ấy, với ai?
Phượng Quan Hà đứng trước cửa thang máy đóng kín, men say dâng lên khiến lồng ngực anh nóng rát.
Nhớ lại dáng vẻ khẩn trương quá mức của vị giám đốc họ Từ kia, anh chợt hiểu cảm giác của vợ mình khi bọn họ ở riêng.
Vừa nghe tiếng gió đã tưởng mưa rơi, chính là thế này đây, không sai.
Điều đáng giận là khi đối mặt với những việc này, anh lại hoàn toàn không có được dù chỉ một phần mười sự thong dong của cô.
Anh ngẩng đầu, ghi nhớ số tầng mà thang máy dừng lần cuối rồi ấn nút lên, cúi đầu xuống, vẫn không bỏ cuộc mà gọi vào máy cô lần nữa.
Thật ngu ngốc khi giả vờ không quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619792/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.