Chương trước
Chương sau
Sau khi Thiều Phương đi, hứng thú làm việc xấu của hai người cũng giảm xuống. Vì không thể vắng mặt trong tiệc rượu nên từng người sửa sang lại quần áo, dù chưa làm gì nhưng trông đã xộc xệch như vừa xong việc.

Son môi Tần Nguyệt Oánh mới tô đều bị nhòe đi, cô phẫn nộ nhìn người đàn ông phía sau, chợt kinh ngạc khi thấy không cúc áo nào trên cổ anh bị bung ra. Phượng Quan Hà cau mày sờ một lúc vẫn không cởi được nên kéo thẳng cổ áo xuống khiến khuôn ngực lộ ra, anh nhìn sang cô với đôi môi dính đầy son đỏ mang theo sự oán giận, trông như thể vừa bị cô tàn nhẫn chà đạp.

Ánh mắt đó khiến Tần Nguyệt Oánh hơi xấu hổ, lúc này mới nhớ ra sinh mệnh nhỏ của chồng còn đang bị mình ngồi lên tàn phá, vừa định đứng dậy thì lại bị anh ôm vào lòng, Tần Nguyệt Oánh không dám cử động nữa.

"Nói chuyện một lát đã, đừng đi," giọng Phượng Quan Hà hoàn toàn khác ban nãy, "Lau giúp anh."

Tần Nguyệt Oánh xoay người lấy khăn giấy trong túi ra thì lại nghe thấy anh nói: "Đeo kính làm gì, em cận thị à?"

"Kính không độ thôi, trông chững chạc và đáng tin hơn," Tần Nguyệt Oánh thuận miệng đáp rồi xoay người lau cho anh, nhưng tay cô lại dừng lại, cố ý hỏi, "Anh thấy không đẹp?"

Chưa kịp nói xong, cô đã thấy trước mắt mình tối sầm, vành mũ quân nhân áp lên đầu cô, anh lại hôn cô thật sâu trong tư thế này. 

Đằng nào cũng sớm lau sạch, vậy thì trước đó cứ nếm càng nhiều hương vị ngọt ngào này càng tốt.

Đàn ông đói khát lâu ngày luôn rất tham lam, Tần Nguyệt Oánh nghĩ anh chắc chắn cũng biết bản thân đang cứng —— dù đã cứng đến mức khó tin nhưng anh vẫn cố kéo dài nụ hôn và hôn thật nồng nhiệt.

Giống như một đứa trẻ được cha mẹ hứa hẹn sẽ thưởng cho nhưng chờ mãi vẫn chưa nhận được, vào khoảnh khắc quyết tâm xé bỏ giao kèo, nó sẽ trở nên vô cùng hư hỏng.

Tay anh ấn nhẹ eo cô từ phía sau, dương vật cứng ngắc nóng hổi nhẹ nhàng xoa khắp thân dưới của cô qua lớp vải. Anh muốn cọ vào âm hộ cô và cũng không che giấu suy nghĩ xấu xa đó. Vật của anh đã cứng lên và nhanh chóng đạt được ý định của mình.

Khi bao thịt no căng ấn vào vùng da mỏng manh của cô thì chiếc lưỡi nhỏ cũng đã bị anh mút đến mất hồn. Những tiếng thở hổn hển đầy sắc tình giữa hai người khiến tình hình ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng, phải đến một cú thúc quá giới hạn của anh, tiểu thư Tần ngồi trên đùi chồng mới dần tỉnh táo lại.

Cô cắn lưỡi anh rồi đẩy anh ra, trượt xuống khỏi người anh, người đàn ông mặc quân phục lại bày ra tư thái như vừa bị chà đạp, ánh mắt giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.

Tần Nguyệt Oánh ném khăn giấy lên người anh, quay người đi tự sửa sang lại mình.

Đúng là xấu xa, cô không thèm lau cho anh nữa.

Tâm trạng Phượng Quan Hà còn đang hỗn loạn, anh không vội ra tay mà chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng cô bằng đôi mắt tăm tối.

Bên ngoài chiếc váy chữ A dài đến gối được bao hai lớp vải voan mờ màu đen dài đến bắp chân. Nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra đôi chân dưới váy còn được bọc một lớp quần tất xuyên thấu bóng loáng.

Vợ anh là thế này đây, nhìn bề ngoài thì đứng đắn nhưng khi lột đồ ra lại dâm muốn chết.

Phượng Quan Hà che trán cười, trong lòng nhộn nhạo và tràn đầy thỏa mãn.

"Cười cái đầu anh!" Tần Nguyệt Oánh giơ chiếc gương nhỏ lên soi, không thèm quay lại mà phỉ nhổ anh, bờ môi sau một hồi chà xát gần như sắp tróc cả da.

"Thấy vợ mình đẹp cũng không được sao?" Phượng Quan Hà xoay nhẹ chiếc ghế dựa, tầm mắt tinh tế nhìn cô qua chiếc gương, "Cần anh nhìn giúp xem có chảy ra hay không không."

"Tự mình đa tình, ai cần anh nhìn?" Tần Nguyệt Oánh nhướng mày xem thường, "Chó chê mèo lắm lông!"*

(*Chú thích: câu gốc - 百步笑五十步 - kẻ 100 bước cười kẻ 50 bước. Đại ý là trong trận chiến hai bên đều sợ và lùi bước mà còn chế giễu đối phương. Thành ngữ gốc là "50 bước cười 100 bước", nhưng nữ chính đổi lại để tự nhận mình nhỉnh hơn)

Nụ cười trên mặt Phượng Quan Hà hơi nhạt đi —— quả thật anh đã không khắc chế được.

Mọi thứ về cô đều chân thật, cơ thể, mùi hương, nhiệt độ... không còn là những thứ lạnh lẽo được gửi đến anh qua thiết bị điện tử. Cảm giác chân thật này rõ ràng càng dễ dụ dỗ người ta phạm tội hơn.

Anh tưởng rằng cách làm lúc trước đã đủ để giải tỏa bức bối trong lòng. Nhưng anh nghĩ sai rồi, thực ra niềm khao khát đó chưa bao giờ nguôi ngoai mà vẫn không ngừng tích tụ trong lòng anh.

Ánh mắt kia trần trụi đến mức khiến Tần Nguyệt Oánh bị nhìn chằm chằm từ phía sau cũng cảm thấy sợ, cô miễn cưỡng quay đầu lại hỏi: "Anh làm sao vậy?"

"Muốn làm tình," Phượng Quan Hà thản nhiên, hoàn toàn không giống như đang nói lời thô tục, "Buổi tối em ở đâu?"

Tần Nguyệt Oánh tức giận giậm chân, hung dữ lườm anh một cái. Đáng tiếc mắt cô trang điểm quá quyến rũ, gọng kính càng khiến vẻ mặt cô thêm hiền hòa, nhìn qua chẳng khác gì làm nũng.

Cô vội vàng thu dọn đồ, nháy mắt đã cách xa người đàn ông cùng bàn năm bước. Bọn họ không thể cùng ra ngoài, nếu không sẽ dễ làm người khác suy đoán, cũng vì lí do này nên Phượng Quan Hà ngồi bên bàn mới mãi chưa đứng dậy, Tần Nguyệt Oánh đành phải rời đi trước.

Khi sắp chia tay, Phượng Quan Hà chợt gọi cô lại, ngón tay anh đẩy một cái, một viên ngọc tròn lăn về chiếc bàn bên cạnh cô. "Rơi đồ." 

Anh nhắc nhở, giọng điệu nhàn nhạt hoàn toàn không còn chút nhiệt tình nào của ban nãy.

Tần Nguyệt Oánh hừ một tiếng, nhặt nó lên rồi rời đi.

Phượng Quan Hà ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm theo hướng cô biến mất, ánh mắt dưới vành mũ dần trở nên sâu thẳm.

Vừa rồi khi nhặt lên, anh thấy rõ viên ngọc kia có gắn một cái nút dải rút.

Vậy lúc ấy, viên ngọc đó rốt cuộc có vô tình lăn đến chân anh không ?

Phượng Quan Hà đến giờ vẫn không biết.

===

Khi ánh đèn rực rỡ sáng lên, sảnh lớn lung linh của khách sạn cũng hóa thành một chấm nhỏ trong khung cảnh về đêm của thành phố.

Phượng Quan Hà ngồi trong góc uống rượu với một đám đàn ông không quen biết. Bùi Chí đã về sớm từ lúc giữa buổi, anh ta là dân thành phố H, vừa xuống máy bay đã tỏ ra sốt ruột nhớ nhà nên đương nhiên hết việc sẽ về. Hơn nữa anh ta đã góp sức nhiều trong cuộc họp, cố gắng giúp đội trưởng Phượng và chị dâu có không gian riêng vui vẻ sau mấy màn liếc mắt đưa tình, làm việc khá tốt nên Phượng Quan Hà cũng không có lý do gì để giữ anh ta ở lại thêm.

Nhưng cũng vì thế mà người xấu hổ lại đổi thành Phượng Quan Hà.

Lúc trước tiếp xúc anh không nhận ra, nhưng bây giờ mới thấy giám đốc Từ có vẻ là một người gần gũi. Không biết anh ta đã uống bao nhiêu mà trông thấy Phượng Quan Hà liền thân thiết kéo tay, ôm chân và gọi... ông nội.

Làm trò trước một bàn đầy đàn ông.

Người đi cùng lúng túng giải thích rằng ông nội mà giám đốc Từ gọi vừa qua đời đầu năm, ông ấy phục vụ trong quân ngũ suốt nửa đời người, là một cựu binh thời chiến tranh Triều Tiên, rất yêu quý giám đốc Từ - đứa cháu út của mình. Thấy người mặc quân phục của lục quân nên giám đốc Từ say rượu nhận nhầm cũng là điều dễ hiểu.

Phượng Quan Hà xấu hổ hiểu ra, thì ra là gọi người khác.

Nhưng anh vẫn còn trẻ mà lại chưa có con, đột nhiên được thăng cấp vai vế như vậy khiến anh thật sự không thích ứng được.

Điều đáng buồn chính là, anh phải chơi cùng con ma men này ở đây, không biết đêm nay sẽ đi về đâu. Anh muốn tranh thủ nhiều thời gian hơn để ở bên vợ, dù gì bọn họ cũng chưa có con.

Khi Thiều Phương đến thì thấy giám đốc Từ đang tựa đầu lên vai Phượng Quan Hà với vẻ mặt yên bình. Sắc mặt nạn nhân xám xịt, những người khác ngồi bên bàn đều dùng ánh mắt ái ngại mà cảm thông nhìn anh.

Thiều Phương biết tật xấu của giám đốc Từ nên cũng có vẻ xấu hổ. Nếu có thể sửa chữa sai lầm thì giờ này đáng lẽ cô ấy nên ở lại Quảng Đông.

"Giám đốc Từ, giám đốc Từ?" Cô ngồi xổm bên hai người, vỗ nhẹ con ma men.

"Cá...... cái gì?" Giám đốc Từ hiển nhiên đã rất say rồi.

Thiều Phương lo lắng nhìn thoáng qua Phượng Quan Hà rồi hạ giọng lần nữa, "Thư ký Tần, thư ký Tần uống nhiều quá, cô ấy đang làm ầm lên đòi gặp một người đàn ông ở quán bar trên tầng mà không chịu đi. Tôi đã tìm người trông chừng cô ấy, nhưng có vẻ sắp không trụ nổi rồi......"

Nói tóm lại, một mình cô ấy không đủ sức lôi thư ký Tần về nên cần nhờ một người khỏe mạnh và có tâm tư ngay thẳng tới giúp, bởi vậy mới xin chỉ thị từ sếp.

Phượng Quan Hà im lặng, vờ như không nghe thấy, anh xoay ly rượu trong tay nhưng đôi môi mỏng lại mím chặt.

Giám đốc Từ ngồi dậy với khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt lập tức sáng lên như vừa được nạp điện.

"Cô, cô ấy ở đâu? Đưa tôi đến đó!"

Phượng Quan Hà vẫn không lên tiếng, anh hơi quay đầu qua nhìn bộ dạng sốt ruột của anh ta, rơi vào suy tư....

(Editor: 60 vote lên chương, xin cảm ơn quý vị)

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.