Chương trước
Chương sau
Tác giả: tiêu đề vô nghĩa, chứa tình tiết si luyến, liếm nách và lỗ tai. Cân nhắc trước khi đọc

==

Tần Nguyệt Oánh không ngừng run rẩy khi bờ môi ướt át nóng bỏng của nam nhân lang thang trên khắp cơ thể mình, cảm giác xấu hổ bao trùm lấy nàng.

"Đừng, đừng mà......" Đáy vú bị liếm sạch sẽ, nàng ngượng ngùng nói, "Chỗ đó dơ lắm."

Mây đen che mất ánh trăng nên nàng không nhìn được gì, đột nhiên lại cảm giác tay mình bị ai đó nhấc lên, hai cổ tay mảnh khảnh trắng nõn nằm gọn trong bàn tay của nam nhân.

"Sao ta lại chê Oánh Oánh bẩn được?" Hắn úp mặt vào ngực nàng ngửi ngửi, thân thể cường tráng đè lên nàng, giống như một con báo đang nhìn thức ăn của mình, "Oánh Oánh còn muốn liếm nơi nào nữa không? Lát nữa ta lại liếm âm hộ cho Oánh Oánh được không?"

Giọng hắn rất dịu dàng nhưng Tần Nguyệt Oánh lại cảm thấy nó giống như một loại điên dại -- nàng cảm giác dù trả lời thế nào thì phò mã cũng chỉ làm theo ý mình. Hắn sẽ không bao giờ buông tha cho nàng dễ như vậy.

Nụ hôn bên sườn ngực lướt lên trên, hơi thở của nam nhân dừng lại bên nách nàng, dường như ngửi thấy mùi gì đó nên hắn tiến lại gần hơn.

Tần Nguyệt Oánh chưa bao giờ rơi vào tình huống ái ngại như vậy. Nàng giãy giụa mấy cái nhưng tay bị túm chặt nên cử động thế nào cũng vô ích. Dương vật cứng nóng trong lúc di chuyển cũng cọ qua âm hộ của nàng. Tần Nguyệt Oánh cũng bất ngờ khi thấy hắn say mê việc này đến vậy, nhưng chính bản thân nàng khi ngửi mùi cơ thể hắn cũng ướt đẫm, nghĩ vậy nàng lại càng thẹn thùng hơn.

Dưới nách ấm nóng ươn ướt, chắc hẳn hắn đang liếm nàng. Cảm giác này ngứa ngáy mà cũng thật kỳ lạ. Tần Nguyệt Oánh kêu rầm rì mấy tiếng, mặt đỏ bừng, ngón chân vô thức cong lên, muốn quấn lấy eo hắn nhưng vẫn cố gắng nhịn lại, đáng tiếc nước dâm từ âm hộ bắn vào bụng hắn đã vô tình tiết lộ bộ mặt thật của nàng.

"Đừng......" Lời cự tuyệt của nàng còn nhiễm cả tiếng nức nở.

Nàng cũng không biết rốt cuộc mình muốn hay không muốn. Thân thể tuy thoải mái nhưng trong tiềm thức nàng vẫn cảm thấy việc bị cựu tướng quân uy phong lừng lẫy đè xuống làm chuyện này dường như đã vi phạm một ranh giới nào đó trong lòng nàng.

"Sao vậy?" Nam nhân dừng lại hỏi nhưng lại nhấc tay nàng lên cao hơn, "Người không thích sao?"

"Không thích ta à?"

Tần Nguyệt Oánh giật mình, cảm giác câu hỏi này rất nguy hiểm.

Nhưng đúng như nàng dự đoán -- dù nàng trả lời thế nào thì phò mã cũng chỉ hành động theo ý mình. Hắn vội vàng đưa tay xuống chạm vào lối đi trơn trượt giữa hai chân nàng mà không gặp trở ngại nào.

Sờ thấy ướt đầy tay, hắn bôi hết lên vú nàng.

"Rõ ràng người rất thích đây mà?"

Hắn đưa ra bằng chứng và chờ đợi nàng phản bác lại.

Công chúa điện hạ vốn luôn thông minh giờ lại trở nên bối rối - phò mã chắc chắn đã nhầm lẫn khái niệm nào đó ở đây.

Phượng Quan Hà lại túm lấy tay nàng, dẫn dắt nàng tuốt lộng dương vật chằng chịt gân của mình mấy cái.

"Ta cũng thích Oánh Oánh."

Hắn nói một cách vội vàng.

Phượng Quan Hà lúc nào cũng là người lo lắng những chuyện này đầu tiên.

Với thân phận hiện giờ, hắn biết nếu mình bị nàng ghét bỏ và đuổi đi thì có lẽ ngay cả tư cách phản đối hắn cũng không có!

Nhưng đến giờ nàng vẫn chưa thể hiện chút tình cảm nào với hắn.

Nữ nhân hắn yêu được chia thành hai nửa đối lập. Một mặt thi thoảng sẽ quan tâm đến hắn, giống như cô bé trắng trẻo đáng yêu hồi nhỏ, nhìn hắn với đôi mắt long lanh như thể đang nhìn thứ gì đó quý giá.

Còn mặt kia, có lẽ chỉ là nhu cầu tự nhiên của nàng.

Tự nhiên như việc con người cần ăn uống.

Phượng Quan Hà hoang mang không biết nhu cầu này chỉ dành cho mình, hay bất cứ ai làm phò mã của nàng đều có thể?

Hắn không khỏi suy nghĩ, nếu kết hợp hai mặt ấy của nàng lại thì liệu hắn sẽ nhận được bao nhiêu tình cảm từ nàng?

Hắn nôn nóng muốn biết đáp án -- cho dù nói dối hắn cũng được.

"Nói ta biết......" Hắn cúi xuống, thì thầm dụ dỗ nữ nhân mình si mê, "Oánh Oánh thích ta phải không?"

Gậy thịt trương to lên giống như tình cảm tuôn trào của hắn, nó ngẩng cao đầu và sưng tấy, nóng hổi và cứng ngắc, căng tràn đến mức rỉ nước ra.

Hắn nghĩ Oánh Oánh cũng giống mình, nếu không thì sao nàng có thể ướt trước hắn được?

Hắn sờ âm hộ của nàng, ngón cái xoa bóp âm vật còn những ngón khác thọc vào lỗ nhờn, động tác thô thiển như muốn nhét cả bàn tay vào trong.

Hắn le luỡi liếm tai nàng, chiếc lưỡi dày chui vào lỗ tai để hơi thở nặng nề truyền sâu vào lòng nàng, hy vọng hồ ly nhỏ sẽ có lương tâm nhớ đến ngày hắn vừa về, cũng ở Minh Nguyệt Lâu này, nàng đã dùng mọi thủ đoạn quyến rũ để giữ hắn lại thế nào.

Đúng, tất cả đều do nàng. Nếu nàng không chủ động cưỡi lên mặt hắn và bắt hắn liếm nơi đó thì làm sao hắn trở nên tham lam như bây giờ?

"Oánh Oánh......"

Hồi lâu không thấy ai đáp lại, hắn không khỏi sốt ruột.

Người dưới thân thoải mái rên rỉ, giọng nói nũng nịu như đang xin kẹo.

"Thích dương vật."

Phượng Quan Hà rút tay lại, lạnh lùng nhổm dậy khỏi người nàng, "Nói cái gì?"

"Dương vật dương vật dương vật."

Hồ ly nhỏ đang sắp lên đỉnh bất mãn lắc lư mông.

Trong đêm tối, đôi mắt phượng ấy giống như một hồ nước long lanh mà sâu không thấy đáy, câu hỏi mà hắn cần biết đáp án nhẹ nhàng chìm nghỉm xuống đáy hồ.

Có lẽ so với thú vui thể xác thì việc hắn là ai chẳng có gì đáng nhắc tới.

Là vậy sao?

Chẳng lẽ đây là kết cục?

Phượng Quan Hà không cam lòng cúi xuống, gần như chạm vào mặt nàng.

"Hiện giờ ta còn xứng hôn người không?" Hắn hỏi nàng.

Hồ ly nhỏ chớp mắt nhìn hắn mà không nói gì.

Nàng chỉ liếm nhẹ lên môi hắn.

===

Phò mã điên rồi.

Tần Nguyệt Oánh run rẩy không ngừng.

Nam nhân trên người đột nhiên giống như phát điên vùi vào ngực nàng, gặm cắn cổ nàng, thậm chí còn kéo hai tay nàng ra sau lưng, yêu cầu nàng ôm hắn.

Dương vật nóng bỏng kẹp giữa hai chân nàng và hai mảnh môi ướt át. Các mạch máu phía trên đập thình thịch mạnh mẽ, kích thích nàng liên tục.

"Đúng là Oánh Oánh thích ta rồi."

Hắn vui mừng nói, chỉ thiếu một cái đuôi chó ở sau lưng vẫy loạn với nàng.

"Đừng ảo tưởng nữa!" Tần Nguyệt Oánh u oán kêu lên, môi huyệt tham ăn mấp máy cắn chặt lấy thân gậy, nàng muốn sảng khoái tiết ra nhưng vẫn không chịu nói một lời tử tế.

"Thích." Nam nhân trên người nàng lại lẩm bẩm như điên, không biết đang nói ai thích ai.

Với một con chó trung thành, chỉ cần cho nó một chút ngon ngọt đã đủ khiến nó phấn khích thật lâu.

Hắn cúi đầu cẩn thận liếm sạch bên nách còn lại chưa được chăm sóc. Nỗi bất an trong lòng dần được xoa dịu, mùi mồ hôi chua nhẹ và sự run rẩy khe khẽ dưới thân khiến hắn càng thích mùa hè này hơn, đương nhiên cũng càng yêu Oánh Oánh nhiều hơn.

Khi hắn ngẩng lên thì nữ nhân bên dưới đã quấn hai chân quanh người hắn, nức nở cầu xin hắn mau tiến vào -- nàng thật sự chịu không nổi tình cảnh đáng xấu hổ này, chỉ muốn nhanh chóng được giải thoát.

Nhìn xem, Oánh Oánh rõ ràng càng quấn lấy hắn hơn.

Vậy là Phượng Quan Hà càng tin mình đang làm đúng.

Hắn phải liếm nhiều hơn những nơi khiến nàng thẹn thùng!

Hắn lật thân hình mềm mại của nàng lại, kéo chăn lót cho nàng, để hai cái lỗ nhỏ lộ ra trước mắt.

Phải liếm đến khi nàng chịu thừa nhận thích mình mới thôi.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.