Chương trước
Chương sau
Tác giả: chứa tình tiết liếm mồ hôi dưới đáy vú. Cân nhắc trước khi đọc

==

Gió thổi bên ngoài ngọn tháp, mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Sóng hồ vỗ vào thềm sỏi trên bờ tạo ra những tiếng đập bành bạch khiến người ta thẹn thùng. Trong tháp Minh Nguyệt phía xa dường như có âm thanh kỳ lạ nào đó, đáng tiếc trời quá tối nên chỉ có đám ếch nhái trên bờ mới nhìn thấy tất cả.

Trong Minh Nguyệt Lâu, Tần Nguyệt Oánh nằm trên chiếc giường nhỏ, làn váy lụa xộc xệch mắc trên khuỷu tay, chiếc yếm lót trong không biết đã bị quăng đi đâu mất. 

Chiếc giường nhỏ dưới thân nàng không chịu nổi sức nặng khi hai người cùng ngã xuống nên rung lên kẽo kẹt. Tần Nguyệt Oánh lặng lẽ hưởng thụ dư âm của sự rung động ấy, cảm giác như mình không phải đang ở trong tháp mà đang trên nằm một chiếc thuyền trôi giữa hồ.

Trái ngược với sự an tĩnh của nàng, nam nhân trên người nàng lại có vẻ nóng vội hơn nhiều. Hắn điên cuồng gặm cắn cổ của mỹ nhân dưới thân, bàn tay to bóp loạn hai bầu vú tròn trịa, động tác vô cùng thô thiển. Tiếng thở nặng nề thô sạn cho thấy hắn đang rất động tình —— hắn không thể chịu nổi khi thấy cái cách Oánh Oánh thè lưỡi ra đáp lại mình.

Gió hè thổi qua, tiếng ếch nhái ven hồ kêu càng lớn hơn.

Tần Nguyệt Oánh đã tỉnh táo hơn một chút sau khi lén tiết trong lúc bị hắn hôn ban nãy. Nhưng nàng không dám nói ra điều này.

Tay nàng vốn xoa đầu Phượng Quan Hà giờ đã duỗi xuống vuốt ve gáy hắn.

Nàng đã cởi hết y phục của hắn trong lúc dây dưa với nhau, lúc này hắn rất nghe lời nàng, để trần cho nàng chạm vào cơ thể mình.

Thân thể hắn rất cường tráng, cho dù đêm tối không thể nhìn rõ, nhưng chỉ cần vuốt ve những khối cơ bắp và cảm nhận sức mạnh giấu phía dưới cũng đã đủ làm người ta phải e dè.

Hắn chắc chắn là một nam tử tốt, là một người luôn ngay thẳng chính trực, dù rơi vào hoàn cảnh nào cũng có thể đứng vững và làm lại từ đầu mà không cần kẻ nào thương hại. Nhưng Tần Nguyệt Oánh lại luôn cảm thấy thương xót cho hắn.

Thứ tình cảm tiếc thương này thật vi diệu, Tần Nguyệt Oánh nghĩ thầm.

Giống như nàng với Cục Than. Cho dù Cục Than là chó làm nhiệm vụ dũng mãnh của ti Binh Mã thì cũng chỉ là chú chó nhỏ ngày ngày ăn no rồi lại nghịch bùn sau sân nhà nàng, nàng sẽ luôn đối xử tốt với Cục Than, vĩnh viễn không thay đổi.

Cơn gió hè khô nóng thổi vào cửa sổ, trong không khí tràn ngập hơi thở ẩm ướt, hai cơ thể trẻ trung để trần nửa mình áp chặt lấy nhau, không lỡ tách rời.

Tần Nguyệt Oánh đưa tay vuốt ve sống lưng hắn, mơn trớn vết thương còn mới bên trên đó, nàng đang muốn cảm nhận nó thì nam nhân trên người đã cúi đầu cắn lấy hai núm vú cương cao của nàng.

Nàng rên lên khe khẽ, không nói nổi gì nữa. Mái đầu rối vùi vào ngực nàng nhấp nhô lên xuống, vừa cọ xát vừa liếm mút, cẩn thận chăm sóc quầng vú và hai bên sườn ngực. Nàng thoải mái đến mức giữa hai chân ướt đẫm, ngứa ngáy không nhịn được nên nâng nhẹ âm hộ lên cọ xát cơ bụng của hắn qua lớp vải.

Nàng rất muốn giục hắn nhưng lại cảm thấy mơn trớn nhau thế này cũng là một kiểu hưởng thụ nên không nóng vội.

Chú chó nhỏ bú mút ngày càng dữ dội, chiếc giường nhỏ cũng rung chuyển theo. Những nơi tư mật trên người đều trở nên tê dại, Tần Nguyệt Oánh thực sự cảm thấy như mình đang nằm trên một chiếc thuyền. Đầu óc nàng trống rỗng như lạc vào hư vô, ngoài việc hưởng thụ hơi ấm của nam nhân trên người ra thì không nghĩ được gì khác.

Tiếng ếch nhái kêu trở nên ồn ào, gió thổi vào mặt, Tần Nguyệt Oánh chợt tỉnh lại, lẩm bẩm gọi phò mã của mình.

Phượng Quan Hà phớt lờ nàng. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể Oánh Oánh thơm quá, vú vừa lớn lại mềm, làm hắn chỉ muốn chôn luôn mặt trong đó.

"Phò mã......" Tần Nguyệt Oánh lại dịu dàng gọi hắn lần nữa, "Ngươi xem có phải gió lên rồi không?"

"Hửm? Ừm......"

Gió bây giờ đúng là lớn hơn ban nãy rất nhiều, nhưng Phượng Quan Hà đang tập trung bú vú, hắn muốn liếm đến khi nó bóng loáng toàn bộ nên đâu rảnh quan tâm mấy điều này.

Dương vật của hắn sưng tấy độn cả vải quần lên, hắn vội đưa tay xuống sờ soạng khe âm hộ của nàng một lúc rồi móc dương vật của mình ra nhét vào giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng cà vào nhau mấy cái để dễ chịu hơn.

"Phượng Quan Hà!" Tần Nguyệt Oánh bị dáng vẻ này của hắn làm cho ngượng muốn chết, "Hình như sắp mưa rồi!"

Nam nhân bị gọi tên hôn thật mạnh vào khe vú của nàng, vừa định ngẩng đầu lên nhìn thì bị một mùi hương chui vào mũi làm gián đoạn suy nghĩ.

Hắn dùng mũi lần theo mùi hương ấy và tìm thấy hai khối tuyết trắng nặng trĩu.

===

Có mùi mồ hôi.

Khi phát hiện điều này, ngọn lửa trong cơ thể hắn càng lớn hơn.

Hắn đẩy hai bầu vú nặng trĩu lên, vì trọng lượng của chúng quá lớn nên mùa hè rũ xuống áp vào da thịt sẽ đổ một lớp mồ hôi mỏng. Mùi chua nhẹ hòa cùng hương dầu thơm nồng nàn mà nàng bôi sau khi tắm làm hắn liên tưởng đến trái cây khi chín mọng, chúng sẽ bị bóc vỏ và dập nát, sau đó được ném vào lu để chảy nước, niêm phong lại và lên men, cuối cùng biến thành thứ rượu trái cây làm say lòng người.

Khi đầu óc hắn không thể nghĩ nổi nữa thì thân thể đã phản ứng theo bản năng.

Hắn áp cả mặt mình lên liếm nơi mướt mồ hôi ấy, hương vị tinh tế từ lưỡi truyền đến não khiến đầu óc hắn mơ hồ, tiếng thở dốc càng đáng sợ hơn, vật dưới háng sưng tấy đến mức không ngừng chảy nước, nhỏ xuống đùi nàng khiến nó nhớp nháp cả một vùng.

Nữ nhân nhỏ bé dưới thân run lên. Phượng Quan Hà nghĩ chắc hẳn nàng đang sợ hãi.

Bộ dạng lúc này của hắn có phải rất kỳ lạ không?

Nhưng đây hoàn toàn không phải lỗi của hắn.

Ngay từ lần đầu tiên trưởng công chúa điện hạ lạnh lùng giẫm chân lên mặt hắn, khiến hắn bắn đầy đũng quần, Phượng Quan Hà đã cảm thấy cách suy nghĩ của mình trở nên vặn vẹo.

Chỉ cần sẵn sàng hèn mọn hơn người khác trong những chuyện riêng tư —— để nàng giẫm lên mặt hay ngồi lên mặt cũng được, hôn chân nàng cũng được, trở thành con chó đực chỉ lắc cặc trước nàng cũng được...... Dù sao đi nữa, chỉ cần hắn có thể làm được điều mà kẻ khác không thể thì vị trí của hắn sẽ không bao giờ bị thay thế.

Mà sau mỗi lần như vậy, dù nàng tỏ ra xấu hổ nhưng thực tế mối quan hệ giữa hai người luôn trở nên khăng khít hơn.

Phát hiện ra điều này, Phượng Quan Hà càng tin rằng mình đã làm đúng, hắn cần phải tiếp tục và không ngừng nỗ lực.

Suy cho cùng hắn trở thành thế này cũng đều do Oánh Oánh.

Một khi đã như vậy, nàng đương nhiên phải chịu trách nhiệm!

(Editor: sắp có khoảng 10 chương abcxyz gì đó, để trải nghiệm quá trình đó trọn vẹn thì t sẽ đăng liền nhưng chờ lâu nhé bà con. Tranh thủ cho t vote ủng hộ nhó ~~)

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.