Tần Nguyệt Oánh chưa bao giờ thảm hại như vậy.
Nàng được phò mã bế ra ngoài, cả người đầm đìa mồ hôi, eo đau chân mỏi, ướt sũng nằm trong lòng hắn như một con cá vừa được vớt từ dưới nước lên.
Trái ngược với đó, nam nhân ôm nàng lại bước đi thong thả vững vàng, lặng lẽ đi qua các tòa lầu.
Tần Nguyệt Oánh nhìn vầng trăng treo trên trời, mơ màng chìm dần vào giấc ngủ.
Đáng lẽ nàng phải tức giận.
Chỗ đó vừa chật lại tối, bên dưới thì cứng đến mức chỉ nằm một lát cũng khiến nàng khó chịu.
Người này lấy đâu ra cái gan kéo nàng vào trong mà không thèm giải thích đã... làm này làm kia?
Lần này không đặt ra giới hạn thì chẳng phải càng khuyến khích tên cẩu nô tài này sao?
Nhưng nếu phạt hắn thật, nàng......
Thật ra Tần Nguyệt Oánh cũng thấy cắn rứt lương tâm.
Tính ra bọn họ đã thành thân được gần bốn năm.
Trong bốn năm qua, chỉ cần là những lúc ở kinh thành thì hắn đều kiên nhẫn chịu đựng nàng, chưa bao giờ tỏ thái độ gì ra mặt.
Tần Nguyệt Oánh thậm chí còn từng nghi ngờ chẳng lẽ nam nhân này không biết tức giận?
Nhưng nàng biết, hắn có.
Tần Nguyệt Oánh đã từng thấy qua một vài cách thể hiện sự tức giận của hắn.
Càng thấy nhiều, Tần Nguyệt Oánh càng cảm thấy bất an khi nhìn hắn cúi đầu đi theo sau mình.
Nàng muốn trêu chọc hay chà đạp ai cũng không cần phải có lý do.
Nhưng người này là Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619750/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.