Chương trước
Chương sau
(Tác giả: Chương này miêu tả nhiều chi tiết si luyến đơn phương biến thái, cân nhắc trước khi đọc)

===

Mãi đến lúc đó Phượng Quan Hà mới nhận ra mình đã mắc một căn bệnh không thể cứu chữa.

Đó là khi trái tim hắn lạnh xuống thì thân thể lại nóng lên.

Khi đó hắn nhận được mệnh lệnh khác từ nàng - liếm mu bàn chân của nàng.

Vậy mà hắn lại cam tâm tình nguyện làm theo.

Hắn muốn phục tùng, phải phục tùng và chỉ biết phục tùng nàng.

Bởi vì chỉ có cách ấy và chỉ có những lúc như vậy, nàng mới chịu nhìn hắn thật lâu mà không nhìn một ai khác.

Khi nhận thức được điều này, hắn giống như một con thú hoang động dục.

Phải quỳ trước mặt nàng mà hắn vẫn không kìm được hưng phấn.

Con cặc thô kệch của hắn cứng đến mức dịch nhờn rỉ ra ướt đẫm cả háng, ướt hết một vùng lớn dưới lớp giáp, chính hắn còn ngửi thấy thứ mùi tục tĩu thoang thoảng ấy.

Hai má nàng lập tức ửng đỏ, nàng nhìn hắn với ánh mắt có chút kỳ lạ.

Phượng Quan Hà không thể tự lừa mình nữa.

Chắc chắn nàng cũng đã ngửi thấy.

Nhưng trưởng công chúa còn trẻ và chưa trải đời nên dường như không biết thứ mùi đó là từ bộ phận sinh dục của một nam nhân, cũng không biết kẻ hèn mọn đang cam chịu quỳ trước mặt mình trong đầu chỉ nghĩ đến việc đè mình xuống cưỡng hiếp đến khi chửa to bụng.

Phượng Quan Hà rất thỏa mãn với sự ngây thơ trong trắng ấy của nàng.

Khi hắn nâng bàn chân nhỏ của nàng lên rồi ngoan ngoãn vươn lưỡi ra hầu hạ, con cặc xấu xí sưng đau dưới thân hắn rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà phụt đầy tinh dưới áo giáp.

Tiếng dịch thể nhớp nháp ấy bị át đi bởi hơi thở nặng nề của hắn, mùi khai tanh tỏa ra khắp phòng.

Phượng Quan Hà khi đó rất khinh bỉ bản thân.

Hắn làm việc luôn biết chừng mực, chưa từng nghĩ khi nhìn thấy nàng lại như ăn phải gan hùm mật gấu mà dám hành động trái quy củ như vậy.

Nhưng khi nhìn vẻ mặt ửng đỏ ngượng ngùng của nàng, hắn lại chợt thấy thật hưng phấn.

Cho dù hắn không được đút vào trong nàng, thậm chí còn chẳng đủ tư cách chạm vào những chỗ khác.

Nhưng chỉ nghĩ tới đó thôi hắn đã hèn mọn bắn tinh ngay trước mặt nàng...

Hắn đã mạo phạm đến nàng theo cách này.

Đó đâu phải lỗi của hắn.

Hắn chỉ làm theo lệnh của trưởng công chúa thôi.

Sau này, nàng ngày càng quen với sự có mặt của hắn.

Quen với việc ra lệnh cho hắn, quen với việc hắn phục tùng mình.

Và mỗi khi bị ánh mắt đó nhìn, Phượng Quan Hà đều cảm thấy hưng phấn.

Đây là bí mật mà không ai biết, đây là ánh mắt chỉ dành riêng cho hắn.

Hơn nữa hắn đâu thể để nàng hòa li như ý muốn được?

Vào những lúc thế này, phục tùng chính là một cách để chiếm hữu.

Phượng Quan Hà còn muốn tiến xa hơn thế.

Hắn không cam tâm chỉ thưởng thức đóa hoa ấy trong tưởng tượng, trái tim sắp khô cạn của hắn muốn hút thêm nhiều mật ngọt từ đóa hoa ma mị kia.

Hắn không thể tự lừa dối mình nữa, miễn nàng bình an vui vẻ là được.

Con người là sinh vật có lòng tham không đáy, tâm tư của hắn với nàng cũng giống như mọi nam nhân trên đời đối với thê tử của mình, dù bề ngoài đứng đắn thế nào thì vẫn luôn có một ảo tưởng khó nói ra.

Hắn lén ngửi mùi hương của nàng khi nàng đến gần, khao khát được nàng chạm vào, dù phải nhận lấy một cái tát cũng được, thậm chí trong đêm khuya tĩnh lặng hắn còn quỳ dưới giường nàng, ngắm nhìn đôi chân trắng nõn của nàng, kìm nén hơi thở rối loạn và tự sục con cặc thô bỉ của mình.

Hắn mơ tưởng ngày càng nhiều chỗ trên cơ thể nàng hơn, dục vọng với nàng cũng lớn dần lên.

Cảm giác sẽ thế nào khi thứ dục vọng này được thỏa mãn?

Hắn bắt đầu mong chờ nhận được sự đáp lại từ nàng.

===

Khuôn mặt thuần khiết ngượng ngùng trong ký ức dần chồng lên hình ảnh nữ nhân nhỏ đang thè lưỡi chảy nước miếng bên dưới.

Phượng Quan Hà hôn lên môi nàng nhưng trong lòng lại chua xót - rõ ràng nàng hỏi hắn trước, chính nàng muốn nghe hắn nói những lời này trước, nhưng nhìn vẻ mặt mê loạn này thì liệu nàng có nghe thấy gì không đây?

Không, không phải không nghe thấy mà đúng hơn là thờ ơ.

Bởi vì đó là thứ trưởng công chúa không thích, nên dù đặt trước mặt nàng hay treo trên đầu giường nàng thì nàng vẫn sẽ giả vờ như không thấy.

Hắn oán hận thúc mạnh vào trong, quy đầu cứng vọt từ miệng âm hộ xuyên qua các nếp thịt, đâm thẳng vào chỗ sâu nhất.

"A...... nhẹ thôi, sắp....." Nữ nhân nhỏ mặt mày dâm đãng trợn ngược mắt lên.

"Sắp cái gì?"

Giọng nói yếu ớt nhuốm cả tiếng khóc nức nở.

"Sắp bị...... bị cắm nát rồi, âm hộ của Oánh Oánh...... a......"

Bọn họ gần nhau đến mức Tần Nguyệt Oánh cảm nhận được rõ eo hắn phát lực như thế nào, cánh tay siết chặt nàng ra sao -- nhưng nàng cũng không thể trốn thoát.

Âm hộ khít khao bị cơ thể nam nhân đè lên càng siết chặt hơn, mỗi lần hắn thúc vào đều mang đến cảm giác vừa hưng phấn lại tra tấn đối với nàng, tàn nhẫn ăn mòn lí trí của nàng.

Tần Nguyệt Oánh đạt đỉnh sướng hết lần này đến lần khác, quên mất việc mình đang ở một nơi cấm kỵ.

Người nàng đổ đầy mồ hôi, giống như một tảng băng bị lò lửa đè lên, nàng buộc phải cảm nhận hơi ấm và nhịp đập của hắn rồi dần dần tan thành một vũng nước - cuối cùng chỉ còn sót lại hình dạng của hắn.

Nơi đó của nàng đã bị hắn đánh dấu chủ quyền.

Trưởng công chúa điện hạ xấu hổ đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng co bóp kẹp lấy gậy thịt to dài trong cơ thể rồi im lặng cảm nhận.

Chỉ có thứ này mới làm được như vậy, những thứ khác đều không thể.

Chẳng qua là vì hình thù của phò mã phù hợp nhất với nàng thôi, chắc chắn không phải vì lí do khác.

Khi đầu óc nàng đang rối bời thì một tay bỗng đã bị hắn tóm lấy, ngang ngược ấn vào vị trí tim hắn.

"Vì sao không nói gì? Trả lời ta......"

Tần Nguyệt Oánh không tránh được, nàng cảm nhận được sự nóng bỏng dưới tay mình.

"Đừng nói nữa......"

Đối phương có chút ưu thương.

Sau một lát bình tĩnh lại, hắn vẫn lặp lại:

"Ta yêu người."

Ba chữ này vừa thốt ra, nàng như bị làn sóng dục vọng cuốn đi, không được báo trước đã rơi thẳng xuống biển sâu.

Nàng cứ thế lên cao trào.

Đã vậy còn mất mặt khi bị hắn nhanh chóng phát hiện.

Nam nhân trên người trầm mặc dừng lại, chăm chú quan sát biểu cảm của nàng lúc lên đỉnh.

Đồ đáng ghét, không được nhìn.

Nàng rất muốn nói lời oán giận như vậy.

Nhưng khi há miệng ra lại chỉ còn những tiếng rên rỉ ê a.

Mắt nàng mờ cả đi và chẳng còn nghĩ được gì.

Âm hộ đã được thỏa mãn mấy lần vẫn tham lam mút lấy gậy thịt sưng phồng, chỉ cảm nhận nhịp đập tĩnh mạch trên đó cũng đủ khiến vách âm đạo đang co thắt khi lên đỉnh chảy nước liên tục.

"Tại sao chỉ quan tâm đến sự sung sướng của bản thân vậy?"

"Những lúc thế này...... cũng nên xoa dịu người đã dốc sức vì mình chứ."

"Phu nhân."

Cái thứ đang đập thình thịch dưới tay nàng là gì thế?

Nhưng rồi nàng cũng quên mất nó khi cảm nhận thấy hắn dần trở nên dịu dàng hơn.

Đến khi nàng tập trung lại được thì họ đã mặt đối mặt, cách nhau rất gần, cùng hít thở bên cái lỗ nhỏ.

Một tia sáng mờ ảo hắt vào mắt họ, nàng chợt nhận ra lông mi của phò mã thật dài.

Chẳng trách trước đây nàng lại thấy ngứa khi hắn dụi đầu vào tay mình.

Nhưng tại sao lúc trước nàng không phát hiện ra điều đó?

Tần Nguyệt Oánh muốn nhìn kỹ nó hơn nên dịch đầu tiến lại gần.

Nàng chỉ mới nhích về phía trước một chút đã có người ôm đầu nàng ấn xuống hôn thật sâu.

Editor: Lạc Rang

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.