Chương trước
Chương sau
(Tác giả: Chương này miêu tả một vài chi tiết si luyến đơn phương biến thái, cân nhắc trước khi đọc)

===

"Chẳng phải người rất thích thế này sao......"

Cảm giác dương vật được dịch âm đạo ấm nóng xối vào thật thoải mái, Phượng Quan Hà áp lên người nàng, vừa thở dốc vừa liếm tai nàng.

"Oánh Oánh, mèo con......"

"Ta yêu người."

Con ngươi hắn tối lại, lẩm bẩm bên tai Tần Nguyệt Oánh như ma quỷ.

Đôi mắt phượng ngấn nước càng trở nên mê loạn hơn.

Yêu?

Nàng cứ tưởng với tính cách của hắn thì hẳn sẽ dùng cách nói khiêm tốn đúng mực hơn.

Nàng sai rồi.

Nàng không nên bốc đồng mà có suy nghĩ như mấy nữ tử thông thường, không nên thử lòng hắn, không nên dụ hắn nói ra những lời ấy.

Việc đó cũng giống như đục lỗ lên tảng đá, đâu ngờ thứ cất giấu bên trong lại là dòng dung nham nóng bỏng.

Nó vốn không cần nàng đáp lại, không quan tâm có bị nàng phát hiện hay không. Nhưng một khi nó chảy ra thì sẽ cuồn cuộn không dứt, nuốt chửng mọi thứ xung quanh bằng sự nóng bỏng của mình.

Vì sao hôm nay cơ thể nàng lại nóng như vậy? Khe huyệt bị lấp đầy cũng nóng quá.

Nhất định là do nàng cũng bị dòng dung nham ấy nuốt chửng.

Hắn lần tay xuống vuốt ve eo nàng rồi sờ cái bụng bị cắm nhô cả hình dương vật lên.

"Nhìn xem, âm hộ của mèo nhỏ tham ăn như vậy, chỉ có ta mới đút cho nó no được."

"Vậy nên đừng nhìn kẻ nào khác."

Bàn tay thô ráp ấn xuống như đang uy hiếp. Thịt âm hộ bọc quanh dương vật màu tím đen run rẩy siết chặt lại. Những nếp thịt chưa được chạm đến đột nhiên bị chà qua lập tức tiết càng nhiều dịch thể hơn.

Khoái cảm từ dưới thân truyền lên não, con mèo nhỏ giật mình, nước mắt sinh lý chảy ra, tiếng rên mắc kẹt trong cổ nên chỉ có thể há miệng thở dốc.

Nàng không hiểu tại sao hắn vẫn chưa chịu bỏ qua vấn đề này?

Khi tay hắn rời đi, Tần Nguyệt Oánh khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó hắn lại đè xuống, cơ bụng rắn chắc ép  chặt vào bụng nàng, dương vật cắm trong nàng cũng nhét vào sâu hơn.

"Ha a...... đừng......"

Chưa bao giờ nàng bị đâm sâu như vậy, cảm giác như mình đã hoàn toàn biến thành hình dạng của hắn.

Nơi kết hợp phát ra tiếng phụt nước nhỏ, nàng đã bị hắn nhấp ra một bãi nước dâm.

Công chúa điện hạ luôn đoan trang đứng đắn trước mặt người khác mà giờ thậm chí chảy cả nước miếng. Đầu khất cứng đâm thẳng vào vách tử cung khiến mắt nàng mờ đi, chút tỉnh táo cuối cùng bay sạch chỉ trong nháy mắt.

Nóng quá.

Nàng lúc nào cũng rất sợ nóng, nhưng ở bên cạnh hắn lại chỉ cảm thấy thoải mái.

Hắn nghiêng nhẹ mặt nàng đi, để đôi mắt thất thần của nàng vừa hay dừng lại ở vệt sáng mờ hắt lên từ phía dưới.

Sự bối rối của nàng chắc cũng bị hắn nhìn thấy hết.

"Chậc, lưỡi cũng sắp thè cả ra rồi."

Phượng Quan Hà dùng bàn tay chai sạn vuốt ve mặt nàng rồi đút ngón giữa vào miệng nàng chậm rãi quấy.

"Biết âm hộ của trưởng công chúa thích ngậm dương vật lớn nên thần luôn ra sức nỗ lực. Trông điện hạ bây giờ thoải mái như vậy thì chắc cũng đón nhận tấm chân tình của thần rồi."

Một thoáng xấu hổ hiện lên trong đôi mắt phượng nửa tỉnh nửa mê.

Dương vật là dương vật, yêu là yêu, làm sao phò mã có thể đánh tráo khái niệm như vậy?

"Nhưng đã đi đến bước này thì Oánh Oánh cũng nên suy ngẫm cho kỹ."

"Ngày tháng sau này còn dài, người định cứ giữ thái độ dửng dưng đó mãi hay sao?

Thấy vẻ mặt bối rối của nàng có chút khó chịu, Phượng Quan Hà cố ý nhấn eo xuống nắc mạnh vào khe thịt nhầy nhụa.

Trước kia hắn sợ nàng khó chịu nên chưa bao giờ đè lên nàng. Nhưng hôm nay khi da thịt áp vào nhau, nước sữa cùng hòa quyện, hắn mới biết cơ thể nàng đã mềm đến mức này. 

Hắn chỉ thọc mấy cái nàng đã run rẩy lên đỉnh với vẻ mặt vui sướng. Nàng đổ đầy mồ hôi, phô bày hết sự dâm đãng ra, trên người không có chỗ nào không ướt.

Cơ thể nàng yếu ớt mẫn cảm nhưng khả năng chịu đựng lại rất tốt.

Giống như lúc này đây.

Hắn thúc hông thật mạnh, đầu khất đâm biến dạng cả vách tử cung mỏng manh. Dù bị giao cấu một cách hung bạo nhưng nơi vốn để sinh con cho hắn vẫn lưu luyến mút lấy mỗi lần hắn rút ra.

Nàng ngậm lấy hắn, liên tục mấp máy hút chặt như muốn cảm nhận hết đống gân nổi quanh dương vật hắn.

Thân thể thì tao lãng nhưng tiếng kêu của nàng lại rã rời đầy đáng thương. Hắn có cảm tưởng như nếu đâm tiếp thì sẽ biến cơ thể yếu ớt của nàng thành một vũng bùn, rỉ đầy nước ngọt và hoàn toàn biến dạng.

Đây chẳng phải là những gì hắn muốn thấy sao?

Sự không cam lòng và oán hận tích tụ lâu ngày trong lòng hắn chỉ có thể giảm bớt khi hắn áp sát vào cơ thể nàng, tiến vào trong nàng thật nhiều lần, nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn và phóng đãng của nàng.

===

Con người là sinh vật có lòng tham không đáy.

Trưởng công chúa không thích mình. Trước khi thành thân trong lòng Phượng Quan Hà đã biết rõ điều đó.

Ban đầu hắn còn có thể tự làm tê liệt bản thân rằng mình không cần gì cả, chỉ cần được ở bên nàng và thấy nàng bình an là đủ rồi.

Nhưng sau khi thành thân được một thời gian dài, hắn cảm thấy như mình mắc bệnh.

Hắn tham luyến mùi cơ thể nàng, trân quý những món đồ nàng đã dùng, nảy sinh khao khát xấu xa với vầng trăng sáng thanh khiết mà người thường vốn không thể với tới.

Hắn muốn được đến gần nàng hơn.

Vì vậy, vào một ngày không lâu sau đó, khi trưởng công chúa điện hạ đuổi mọi người đi rồi lệnh cho hắn quỳ dưới giường, cởi tất và đạp lên mặt hắn, dùng giọng điệu khinh miệt nói chuyện với hắn......

Phượng Quan Hà chưa bao giờ cứng đến vậy.

Cũng may hắn vừa từ bãi tập về.

Dương vật cương cứng chọc vào lớp giáp sắt, nó đau và sưng phồng lên. Khác với bây giờ là khi đó hắn chỉ biết giữ tư thế khiêm nhường hết mực mà không xoa dịu được.

Hắn cố gắng kiểm soát biểu cảm trên mặt để không thất lễ trước mặt nàng.

Nhưng hình như nàng vẫn nhận ra một chút.

Đôi mắt phượng ấy thoáng qua vẻ lo sợ và ngờ vực.

Chắc đây cũng là lần đầu nàng làm một việc như vậy.

Nàng là người cao ngạo và hay bốc đồng nhưng không đến mức ngang ngược. Việc làm khó và sỉ nhục một nam nhân xa lạ như vậy - dù họ đã là phu thê, tuy chỉ mất một lúc nhưng vẫn tốn hết kỹ năng diễn xuất của một Tần Nguyệt Oánh 18 tuổi.

Có lẽ vì không kiên nhẫn được nữa - hoặc có lẽ vì mồ hôi nóng hổi trên trán hắn dính vào lòng bàn chân nàng nên nàng không vui. Bởi vậy nàng lại dùng chân tát vào mặt hắn.

Phượng Quan Hà đến giờ vẫn nhớ rõ mấy tiếng "bang, bang, bang" ấy.

Nàng mong hắn nổi giận, thậm chí sẵn sàng hứng chịu cơn giận của hắn.

Chỉ để có thể rời khỏi hắn một cách hợp tình hợp lý.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.