Chương trước
Chương sau
Phượng Quan Hà không biết làm cách nào nàng kéo câu chuyện sang chiều hướng này được.

Nhưng hắn vẫn bị nàng kéo đi.

Bởi vì hiếm khi nàng chủ động hôn hắn. Mười lần thì chắc không có nổi một lần......

Trong lúc hắn còn do dự thì nàng đã vòng tay ôm cổ hắn thì thầm:

"Để Oánh Oánh ra ngoài trước được không...... trong này hơi nóng."

Hắn cảm thấy ngực mình tê dại.

Thấy hắn không nói gì, con mèo nhỏ dưới thân lại hôn lên má hắn.

Dù không nhìn thấy gì nhưng Phượng Quan Hà vẫn đoán được biểu cảm trên mặt nàng.

Chắc chắn là nụ cười ranh mãnh đó. Cảm giác như ngay từ lúc bắt đầu chơi đùa hắn nàng có bí quyết để thắng thế, giờ chỉ việc đắc ý phe phẩy cái đuôi hồ ly đợi hắn đầu hàng trước.

Như vậy mà được ư?

Như vậy...... thật không công bằng.

Ít nhất trước lúc đó cũng phải để hắn nếm thêm chút ngon ngọt chứ.

Phượng Quan Hà không nói gì mà chỉ cúi đầu hôn nàng thật sâu.

Môi hắn hơi khô, khi chạm vào nàng lại có cảm giác như được hòa vào dòng suối mát lạnh, sự ẩm ướt thấm thẳng vào lòng hắn.

Có lẽ là vì trời khô nóng nên hắn không nhịn được muốn nhiều hơn.

Chiếc lưỡi to cạy mở hàm răng ra, người dưới thân hắn khó chịu kêu rầm rì, biết không còn hy vọng phản kháng nên đành mở miệng ra cho hắn đòi hỏi.

Bên trong không gian nhỏ hẹp tăm tối, không khí dần trở nên ẩm ướt.

Tiếng hít thở và nuốt nước bọt vang lên rõ ràng. Hắn gần như nhấm nháp hết mọi góc trong khoang miệng nàng, không biết mệt câu lấy đầu lưỡi không ngừng rụt vào của nàng, giữ nó giữa răng môi mà liếm láp.

Đôi tay thon đang ôm hắn vội rụt lại rồi chống lên ngực hắn.

Thân thể nữ nhân đã quen được săn sóc nhanh chóng tiết nước ngay khi môi lưỡi vừa giao hòa, nhưng đối phương dường như chỉ chuyên tâm thực hiện hình phạt nho nhỏ giữa phu thê với nàng mà không có chút suy nghĩ đen tối nào.

Phát hiện ấy khiến Tần Nguyệt Oánh có chút hổ thẹn.

"Vì sao đẩy ta?"

Đôi môi mỏng rốt cuộc cũng chịu rời đi, sau đó lại liếm tiếp miệng nàng như chưa hết thèm.

"Chẳng phải Oánh Oánh nói rất hài lòng sao? Hay chẳng lẽ...... tuy hài lòng nhưng vẫn không bằng Thiệu Ưng?"

Tần Nguyệt Oánh vẫn còn hơi chóng mặt: "Ngươi cắn ta."

"Thiệu Ưng không cắn ngươi sao?"

"Ta đã nói là không rồi!" Tần Nguyệt Oánh tức đến độ đầu óc càng choáng hơn, "Sao ngươi cứ nhắm vào hắn ta vậy?"

Giọng nói của nữ nhân nhỏ vừa xấu hổ, tức giận lại sốt ruột, giống như đang trách hắn vì sao ngu ngốc như vậy. Nam nhân đè trên người nàng nghe được đáp án mình muốn lập tức ra sức mút càng mạnh hơn, đến khi môi nàng sưng đỏ không chịu được nữa, nụ hôn mới lướt dọc xuống cổ nàng, mang theo chút sắc tình.

Hắn tương đối tích cực với công việc này.

Nhất định phải đánh bại hết đối thủ trong lĩnh vực mà hắn thành thạo -- dù chỉ là đối thủ tự tưởng tượng ra cũng phải tiêu diệt.

Kể cả hành động trẻ con ấy khiến nàng khó chịu đi nữa... thì nàng cũng không được phép đưa thêm kẻ khác vào nhà.

Làm vậy không biết nàng có ghét hắn không?

Phượng Quan Hà thoáng đấu tranh tâm lý.

Nếu là hắn của trước kia thì lựa chọn phù hợp nhất vào những lúc thế này là bịt tai giả điếc.

Nhưng hôm nay hắn lại rất muốn biết.

Một hồi im lặng kéo dài khiến người dưới thân lo lắng. Hắn ấn vòng eo không ngừng cựa quậy của nàng xuống, vùi vào cổ nàng hết hôn lại liếm, động tác này là hắn bắt chước theo chiêu nàng thích dùng nhất khi trêu chọc mình.

"Cút ra......" Tần Nguyệt Oánh vừa đẩy nhẹ hắn vừa rầm rì như con mèo kêu mỗi khi thoải mái, "Răng cũng bị ngươi làm đau rồi, bình dấm chua Tiểu Phượng."

Thật ra dù nói theo nghĩa nào thì hắn cũng không hề nhỏ.

(Editor: chú thích cho hiểu logic nè chứ chắc 99% biết Tiểu = nhỏ rồi. Không biết nam chính có tật giật mình hay bị tự ái mà hiểu nó theo nghĩa hơi đen tối)

Phượng Quan Hà do dự muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn chấp nhận biệt danh nàng mới nghĩ ra cho mình, hắn lại thử thăm dò: "Oánh Oánh là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng, ta không được làm vậy sao?"

Tần Nguyệt Oánh giơ cái đuôi lên: "Vậy gọi một tiếng phu nhân ta nghe xem nào."

"Phu nhân."

Lần này đến lượt mèo con đang vểnh đuôi ngơ ngác.

Trong bóng tối chỉ có tiếng thở nặng nề của hai người, một lúc sau Phượng Quan Hà mới nghe thấy nàng nhỏ giọng yêu cầu: "Gọi thêm tiếng nữa."

"Phu nhân."

Hắn rất nghe lời.

Hai người cách rất gần nhau, mặt nàng chắc hẳn đang rất đỏ, hâm nóng sang cả hắn.

Phượng Quan Hà thầm thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ hắn được thông qua rồi.

Lúc này nữ nhân nhỏ cũng thôi đẩy.

Bàn tay mềm mại đặt lên bả vai hắn, nàng ngây ngốc nỉ non: "Vì...... vì sao......"

"Sao lại cứng vậy?"

Hóa ra đã bị phát hiện.

Phượng Quan Hà không giả bộ nữa, đánh bạo đưa tay cởi dây lưng của nàng.

Nếu nàng không ghét hắn...... Mà hắn thì cũng đã mất khống chế đến mức này trước mặt nàng......

Vậy cho nàng ăn một chút để nàng bớt mạnh miệng lại cũng là chuyện nên làm.

Hắn hôn lung tung lên mặt nàng. Nữ nhân nhỏ bên dưới lúc này mới bắt đầu hoảng loạn - thế nhưng đã quá muộn.

Bị hắn đè trong nơi nhỏ hẹp như vậy, Tần Nguyệt Oánh không cách nào tránh được.

Tối nay phò mã rõ ràng rất thiếu kiên nhẫn.

Dây lưng của nàng bị giật ra. Y phục bên trong được thắt phức tạp không dễ cởi ra mà vẫn bị bàn tay to ấy "roẹt" một tiếng kéo rách.

Bộ ngực trần của nàng phơi ra và bị chiếc lưỡi to thô ráp liếm từng chút một, đầu nàng ong ong, đột ngột dịch ra khỏi cái lỗ thông khí dưới đáy quan tài.

Một tia sáng lóe lên trong không gian tối tăm, đủ để nàng nhìn rõ dục vọng trong mắt hắn.

Tần Nguyệt Oánh run lên, hoảng hốt nhận thức được tình cảnh hiện tại của mình.

Nàng lớn đến từng này mà chưa bao giờ làm việc khinh suất đến vậy.

"Không...... ở đây không được."

Nàng ôm đầu hắn lắp bắp cầu xin, nhưng lúc này Phượng Quan Hà đã to gan sờ lên eo nàng.

Nàng càng run nhiều hơn.

Bàn tay chai sạn mà nàng quen thuộc kéo rách chiếc quần lót, bóp loạn núm vú cương cứng của nàng rồi lần xuống cái khe thấm đẫm mật dịch.

Không bao lâu sau, trên đầu nàng truyền đến một tiếng cười khẩy trầm thấp.

Cười cái gì, trong lòng hai người đều biết rõ.

Tần Nguyệt Oánh xấu hổ muốn chết, nàng cũng cảm nhận được hắn đang rất nghiêm túc.

"Chúng ta...... chúng ta tìm nơi khác đi," nàng đành ôm cổ hắn nhượng bộ, "Vào phòng...... Oánh Oánh cho ngươi muốn làm gì cũng được. Nơi này, nơi này không được."

"Ở đây chẳng phải ta cũng có thể muốn làm gì thì làm sao?"

Như để tuyên bố quyền sở hữu, Phượng Quan Hà bôi bàn tay dính dớp lên ngực nàng, hắn vỗ nhẹ hai cái khiến bầu vú căng tròn rung loạn trong tay.

"Chỉ vì cái tên Thiệu Ưng kia mà ngươi đối xử với Oánh Oánh như vậy......"

Khi hắn thả dương vật ra cọ xát lên bụng nàng, Tần Nguyệt Oánh không ngừng lẩm bẩm oán hận.

Nhưng chẳng bao lâu nàng đã bị hắn cọ mềm cả người, dịch mật nhớp nháp từ giữa chân chảy xuống, nét mặt không còn phản kháng nữa.

Phượng Quan Hà nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng, giả vờ tử tế hỏi: "Phu nhân, bây giờ đã được chưa?"

Tần Nguyệt Oánh nhìn hắn, mặt càng đỏ hơn.

Hắn tưởng mình đã nắm chắc phần thắng, vừa định làm thì lại thấy con mèo nhỏ nghiêng đầu che lại lỗ sáng.

Trong bóng tối, hắn nghe thấy giọng nói lí nhí của nàng:

"Phò mã...... cứ nói mãi về chuyện người khác có tâm tư gì với ta, vậy còn ngươi thì sao?"

"Trong lòng ngươi nghĩ gì về Oánh Oánh?"

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.