Chương trước
Chương sau
Tần Nguyệt Oánh nằm trong quan tài, tim đập thình thịch.

Eo nàng bị hai bàn tay to ấn xuống, hơi thở của một người khác phả lên mặt nàng.

"Bây giờ rốt cuộc cũng nhớ ra ta rồi à?"

Giọng nói quen thuộc mang theo chút nguy hiểm khó lý giải khiến tim nàng càng đập nhanh hơn.

"Ngươi ngươi ngươi sao lại trốn ở đây," nàng lắp bắp, "Ta...... Oánh Oánh...... tìm ngươi rất lâu rồi đấy."

Đây tất nhiên là nói dối.

Vấn đề là ở chỗ, nàng nghĩ mãi vẫn không đoán ra được.

Rõ ràng quan tài đã được đóng đinh, ngay cả Thiệu Ưng cũng không nhìn ra được dấu vết khác thường nào.

Vậy hắn đã làm cách nào để vào trong được, và vì sao phải kéo cả nàng vào nữa?

"Thật sự tìm ta lâu lắm rồi?"

Trong bóng tối, Tần Nguyệt Oánh cảm nhận được rõ đối phương đang nhìn chằm chằm mình đầy nguy hiểm.

"Nếu vậy...... Oánh Oánh không thấy nên giải thích một chút với ta sao?"

"Giải, giải thích gì?"

Tần Nguyệt Oánh ngơ ngẩn.

"Thiệu Ưng."

Đến đây thì nàng hiểu.

"Chiều nay...... quả nhiên ngươi ở đây," Tần Nguyệt Oánh lẩm bẩm với bóng tối trước mặt, "Phò mã ở gần như vậy mà không bị Thiệu Ưng phát hiện, có phải chứng minh võ công của phò mã hơn Thiệu Ưng rất nhiều không?"

"Cứ cho là thế đi."

Tâm Phượng Quan Hà lúc này đang rất loạn.

Hắn cũng không muốn nghe nàng nói hươu nói vượn.

"Vậy nếu ngươi đối đầu trực tiếp với hắn thì liệu ai thua ai thắng?" Giọng điệu của Tần Nguyệt Oánh tràn đầy hứng thú.

Phượng Quan Hà kiên nhẫn hỏi lại: "Ngươi nghĩ ai thua ai thắng?"

"Thật ra thì bổn cung sao cũng được, dù gì cả hai cũng đều là lòng bàn tay và mu bàn tay* của ta......a, ngươi làm gì vậy!"

(*Chú thích: 手心手背都是肉 - lòng bàn tay, mu bàn tay đều là da thịt. Ý là cả 2 đều quan trọng nên phải chọn 1 trong 2 sẽ rất khó vì mất đi bên nào cũng đau.)

Còn chưa nói xong nàng đã bị bàn tay to của nam nhân ấn xuống, cả người bị hắn đè lên.

Trong không gian nhỏ hẹp và tối tăm này, nàng không có chỗ để giãy giụa, cũng không nhìn rõ được vẻ mặt hắn.

"Lòng bàn tay, mu bàn tay?"

Hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng, Tần Nguyệt Oánh lại cảm nhận được sự chiếm hữu mạnh mẽ từ nó.

"Vậy ra ngươi biết hắn có ý với mình......"

"Cái gì...... có ý gì?"

Nàng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, khí thế ngày càng giảm đi.

Nàng chợt nghe thấy Phượng Quan Hà nghiến răng cười hai tiếng.

"Thiệu Ưng hỏi ngươi có muốn tái hôn không, ngươi nói xem có ý gì đây?"

Không đợi nàng mở miệng, hắn lại nghiến răng nói: "Bảo sao trước đây ta cứ thấy kẻ này làm việc dường như luôn đối nghịch lại ta, thì ra là do có suy nghĩ này với ngươi."

"Ngươi...... ý ngươi là..... Thiệu Ưng thích ta?" Tần Nguyệt Oánh dở khóc dở cười, "Không thể nào, làm sao Thiệu Ưng lại như ngươi nghĩ được?"

Nghe ra được ý bảo vệ trong lời nàng, đủ loại cảm xúc đè nén trong lòng Phượng Quan Hà bấy lâu chợt bùng lên.

Cái tên Thiệu Ưng này, hắn biết.

Trước đây khi hắn làm nhiệm vụ ở kinh thành, khó tránh khỏi việc phải qua lại với người của ti Binh Mã.

Người nọ võ công không tệ, cách làm việc cũng thoả đáng, quả thực là một nhân tài hữu dụng, tuy nhiên lại có chút ngầm đề phòng hắn.

Nhưng bọn họ một người thuộc bộ Binh, một người lại là võ tướng trong triều, có chút tị hiềm thoáng qua cũng là chuyện rất bình thường, khi ấy Phượng Quan Hà vẫn chưa nghĩ đến những chuyện khác.

Bây giờ thì hắn hiểu rồi.

Thì ra trước kia Thiệu Ưng từng làm việc cho phủ công chúa.

Bọn họ đã quen nhau từ lâu, từ rất lâu trước khi nàng thành thân với hắn.

Chưa kể......

Người nọ trẻ tuổi hơn hắn, trắng trẻo hơn hắn, diện mạo có lẽ cũng là kiểu nàng chỉ nhìn qua cũng thích......

Khi không có hắn, một người như vậy cũng có thể sẵn sàng quỳ dưới chân nàng, cúi đầu phục vụ nàng giống hệt như hắn.

Phượng Quan Hà lần đầu nếm trải cảm giác lo được lo mất.

Hắn rất sợ.

Thành quả nỗ lực bao nhiêu năm của mình, chẳng lẽ chỉ vì một tên Thiệu Ưng này mà bị hủy hoại trong gang tấc.

Cảm giác này thật khó diễn tả.

Chính bởi câu nói của nàng: "vứt bỏ tình cảm nam nữ thì cuộc đời này mới thăng tiến được".

Nàng dạy Thiệu Ưng nhưng lại không hề dạy hắn.

Vì vậy trước giờ Phượng Quan Hà không hề biết rằng...

Thì ra hắn chỉ là một thứ mà nàng khinh thường.

Bầu không khí rơi vào sự im lặng đáng sợ.

Tần Nguyệt Oánh nghe hắn thở càng lúc càng nặng nề, giống như một con thú bị thương đang ngủ đông, tràn đầy oán giận tự liếm vết thương của mình.

Một lúc sau, nhịp thở dần bình tĩnh trở lại.

Hắn đấu tranh tâm lý xong rồi sao?

Nàng lo lắng túm váy, nói: "Ngươi buông ta ra trước được không."

Vậy là tiếng hít thở kia lại trở nên nặng nề.

Tần Nguyệt Oánh sắp khóc đến nơi rồi, nàng sợ mình bị cắn.

Đến lúc đó chắc không cần chuẩn bị quan tài mà cứ thế chôn luôn nàng với phò mã cũng được.

Thấy mình cần nói gì đó để bảo vệ tính mạng, nàng lúng túng giải thích: "Thì...... cái tên Thiệu Ưng đó, chỉ là quân sư ta nuôi trong phủ trước đây thôi. Ta nuôi hắn vì muốn học theo công chúa Tố Linh tiền triều cách quản lí các châu huyện ở thái ấp*, nhưng sau này Hoàng Thượng không chịu cho ta rời kinh nên kế hoạch này không thành...... Giữa ta và Thiệu Ưng hoàn toàn không có gì......"

(Chú thích: *封地 - thái ấp, lãnh địa: vùng đất vua chúa ban cho các thành viên hoàng tộc cai trị. Nếu mị không nhầm thì các vương gia, công chúa,... là anh em với nhà vua sẽ được rời cung sống ở ngoài và xây phủ trên đất được hoàng đế ban. Nếu nhầm lẫn thì mn xác nhận lại giúp nhé)

Tần Nguyệt Oánh nói được nửa chừng chợt tự hỏi vì sao mình phải lắm lời với hắn như vậy.

Vì thế lời đến đây đột nhiên im bặt.

"Không có gì? Không có gì mà ngươi nói chuyện với hắn lâu như vậy?" Phượng Quan Hà rốt cuộc không nhịn nổi sự không cam tâm trong lòng nữa, "Hắn bất kính với ngươi như vậy mà ngươi cũng tha thứ?"

"Thì ra vẫn còn chút tình xưa......"

"Chẳng phải vừa nói là không có gì à?"

Phượng Quan Hà nói xong câu này chợt nhận ra lời nói của mình tràn ngập đố kỵ.

Lòng hắn run lên, hối hận vô cùng.

Bộ dạng mất bình tĩnh như vậy chính hắn còn thấy kỳ cục chứ nói gì là Oánh Oánh......

Nàng......

"Phượng tướng quân, hôm nay ngươi hơi kỳ lạ thì phải?"

Giọng điệu vừa đùa bỡn lại pha lẫn tò mò vang lên bên tai, Phượng Quan Hà lắc đầu thật mạnh, cảm thấy bản thân hôm nay thật mất khống chế.

Không nên như vậy, không được như vậy, nàng không thích......

"...... Không phải."

Nhưng cố gắng phủ nhận thế này khác gì để lộ sơ hở của mình cho nàng, mà Tần Nguyệt Oánh sẽ nắm bắt mọi thứ, nàng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để khiến hắn mất kiểm soát.

Trong bóng tối, đầu nàng hơi nâng lên, gần như chạm vào má hắn.

"Ta nói nhiều với hắn là vì thấy Thiệu Ưng vốn kiệm lời, mà giờ kỹ năng đối đáp đã tiến bộ hơn nhiều nên mới tò mò......"

"Nhưng phò mã thì khác."

Tần Nguyệt Oánh tìm đúng vị trí, cười nghịch ngợm vươn lưỡi ra liếm môi hắn.

"Kỹ năng miệng lưỡi của phò mã, Oánh Oánh lúc nào cũng hài lòng."

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.