Chương trước
Chương sau
Sảnh ngoài Ngự Thư Phòng.

Mùi long diên lượn lờ trong phòng, làn khói trắng bay lên bị một cây phất trần hơi cũ phẩy tan.

Tổng quản đại nội Phí Mậu Đức lân la ngoài cửa Ngự Thư Phòng đã lâu, hắn đi đi lại lại gần như không ngừng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cửa điện, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trên mặt tràn đầy ưu sầu.

Cửa Ngự Thư Phòng chợt bị đẩy ra, Phí Mậu Đức thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Hắn xoa xoa tay, nhìn chằm chằm đôi giày thêu tơ vàng dưới chân người đang tới.

"Phượng tướng quân, ngài mau đi đi! Lát nữa sẽ có mấy đại thần tới cầu kiến Hoàng Thượng, đừng để bọn họ trông thấy." Phí Mậu Đức sốt ruột nói.

Phượng Quan Hà đương nhiên biết hắn lo lắng, dù gì cũng chưa từng thất lễ nên hắn chỉ từ tốn chắp tay: "Hoàng Thượng trăm công nghìn việc mà vẫn để ta diện kiến, thật sự đã phiền ngài nhiều rồi, Phí công công."

Không phiền, không phiền, chỉ cần vị tổ tông này nhanh rời đi, đó đã là phần thưởng tốt nhất cho ngần ấy năm cần cù của hắn rồi.

Phí Mậu Đức gấp đến độ không nói nên lời, chỉ biết dùng ánh mắt tha thiết nhìn vị trước mặt, sự mong chờ trong lòng không thể diễn tả bằng lời.

Phượng Quan Hà vốn cũng không định làm hắn khó xử, nhưng trước khi đi hắn lại ngửi thấy mùi hương trong đại điện, trong đầu chợt nhớ ra -- còn một chuyện suýt nữa quên hỏi.

Hắn dùng ánh mắt xin lỗi nhìn vị tổng quản đại nội rồi quay trở về, để lại Phí Mậu Đức một mình ngoài cửa sốt ruột dậm chân.

Cửa lại đóng mạnh một tiếng.

Vị đế vương trẻ một tay chống đầu, ngồi bên bàn tùy hứng đưa vài nét bút. Chữ viết của hắn đẹp như rồng bay phương múa, nhưng đống giấy trước mặt lại chất cao như núi.

"Sao vậy?" Tần Cảnh Cùng thấy hắn đã đi lại quay về, hứng thú nhướng mày nhưng vẫn không dừng bút.

"Thần......" Phượng Quan Hà do dự trong chốc lát, "Trong lòng thần có một thắc mắc, muốn xin Hoàng Thượng một lời chắc chắn."

"Cứ nói."

Tim Phượng Quan Hà đập thình thịch, hắn hỏi thẳng ra.

"Kế hoạch ẩn thân lần này vừa gấp lại bí mật nên thần chưa từng gửi thư về nhà...... Không biết Hoàng Thượng có báo trước chút nào với trưởng công chúa không?"

Tần Cảnh Cùng mím môi, đặt bút xuống.

"Phượng ái khanh, chẳng lẽ trong lòng ngươi trẫm là loại người như vậy?"

Phượng Quan Hà trầm mặc, không rõ ý của Hoàng Thượng.

"Trẫm thừa nhận, trước đây trẫm có chút có lỗi với nàng ấy, nhưng đó là do thời thế, không thể làm gì khác được, trẫm cũng đã cố gắng bù đắp cho nàng rồi," Tần Cảnh Cùng dừng một chút, "Trẫm không giống nàng ấy, không có cái sở thích hành hạ người nhà, tại sao lại muốn nàng ấy thương tâm chứ? Ngươi nói có đúng không?"

Phượng Quan Hà cau mày -- hắn đương nhiên không dám đáp lại những lời này. Nhưng điều khiến hắn ưu phiền hơn là suy đoán trong lòng đang không ngừng lớn dần.

"Ý của Hoàng Thượng là......"

"Trẫm tin tưởng hoàng muội, vả lại người của nàng cũng biết giữ mồm giữ miệng, đương nhiên ta sẽ nói cho nàng ấy biết," Tần Cảnh Cùng nói xong lại tỏ vẻ nghi hoặc, "Sao vậy, nàng lại giả bộ khổ sở với ngươi à?"

Phượng Quan Hà: "......"

"Không phải vậy."

Cuối cùng vẫn do tâm không đủ vững nên hắn mới bị lý lẽ của dâm phụ kia đánh lừa.

Tần Cảnh Cùng lại nghiêng cổ, cúi đầu nhìn hắn.

"Phải rồi, bây giờ ngươi trú ở đâu?"

"Phủ Tướng quân."

Ba chữ này vừa nói ra, Tần Cảnh Cùng liền biết đây là chủ ý của hoàng muội hắn.

"Không tồi, không tồi, ngươi trốn ở chỗ nàng thì trẫm yên tâm rồi," Tần Cảnh Cùng lẩm bẩm rồi lại cầm bút lên, "Nhưng ngươi cũng biết tính tình muội muội này của trẫm đấy -- chỉ sợ nàng lại đòi phí đất của ngươi."

Phượng Quan Hà lập tức bày tỏ thái độ chân thành: "Chỉ là mấy vật ngoài thân, thần cần gì phải để ý."

Hắn chắp tay lại trước vẻ mặt đầy ý vị của người đối diện.

"Thần cáo lui."

Đến khi Phượng Quan Hà lặng lẽ cưỡi ngựa rời khỏi thành, hắn mới lờ mờ nghĩ lại...

Loại 'phí đất' này không phải thứ phí đất kia.

===

Phượng Quan Hà mang nửa con ngỗng quay về Minh Nguyệt Lâu, không thấy ai ở thư phòng nên lại đi vào phòng ngủ.

Nữ nhân nhỏ đang ngủ ngon lành trên chiếc giường lớn, Phượng Quan Hà trông thấy cảnh này thì cau mày.

"Oánh Oánh......" Hắn dùng tay chọc nàng, lo lắng nói, "Ngươi làm gì mà ôm đèn lồng ngủ như vậy?"

Món đồ treo trên cửa sổ bị mưa gió hắt vào, nhưng nàng không chê mà còn ôm vào ngực!

"Hả? Ồ......" Tần Nguyệt Oánh mơ màng mở mắt ra, "Đây là đèn lồng thật sao?"

"Phải, thứ bẩn như vậy, ngươi......"

Phượng Quan Hà không nói nên lời, cúi người lấy nó đi..

Tần Nguyệt Oánh ôm mặt trăng lớn của mình không chịu buông, kêu mấy tiếng rầu rĩ rất miễn cưỡng, thậm chí còn dùng chân đá hắn.

Hai người lôi kéo một hồi, mặt trăng lớn cuối cùng vẫn rơi vào tay hắn. Hắn đặt món đồ kia xuống đất, khi nhìn đến vẻ mặt không vui của người trên giường, tim hắn như lỡ một nhịp.

"Ngươi... không muốn ăn ngỗng quay à?" Hắn thận trọng hỏi.

"Bây giờ là mấy giờ rồi? Đã qua giờ cơm trưa lâu rồi," Tần Nguyệt Oánh ôm gối uể oải trở mình, quay mông về phía hắn, "Có việc thì tấu, không có việc thì bãi triều."

Nàng vừa nói xong thì nghe sau lưng có tiếng sột soạt, là tiếng người nọ đang cởi áo ngoài.

Ván giường hơi rung lên, trên lưng sau đó truyền đến một cảm giác ấm áp.

"Làm cái gì vậy? Đồ dai như đỉa....." Tần Nguyệt Oánh lẩm bẩm xong thì eo cũng bị hắn ôm lấy.

Người phía sau duỗi cánh tay dài ra, kéo chiếc chăn mỏng đắp cho hai người.

"Không ngủ trưa à? Ta ngủ với Oánh Oánh."

"Không biết xấu hổ."

Bị câu này của nàng làm nghẹn họng, Phượng Quan Hà cảm thấy nỗi lòng đè nén suốt dọc đường lại dâng trào, nhất thời quên nói lại.

Hắn cứ thấy khó hiểu khi trông thấy chiếc chăn dùng cho đêm động phòng kia.

Nhớ tới câu trả lời của Hoàng Thượng...... xem ra hắn đã mắc bẫy của nữ nhân nhỏ này!

Tối hôm đó, nàng biết hắn sẽ tới nên mới ở bên cửa sổ......

Không, đâu phải chỉ có mỗi chuyện tối đó.

Phượng Quan Hà đau đầu xoa mày.

Rõ ràng đã từ lúc ở sơn trang Phi Tuyền đã bắt đầu rồi.

Mỗi lần bọn họ sắp...... lần nào hắn cũng cho nàng rất nhiều cơ hội, chỉ cần nàng ra lệnh thì hắn tuyệt đối sẽ không vượt quá quy tắc giữa bọn họ.

Nhưng nàng đã làm gì?

Nàng nhìn hắn bằng cái vẻ thẹn thùng, trông như bị ai ép buộc, rồi lại nói với hắn rằng mình muốn tiến thêm bước nữa!

Làm sao hắn từ chối được?

Phượng Quan Hà nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu nàng, cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một tấm lưới mỏng mà dày đặc, vùng vẫy chỉ càng chìm sâu hơn.

Nhưng......

Đến khi nào nàng mới biết hắn đã ở trong tấm lưới này đợi nàng từ lâu.

Cánh tay hắn lúc này chợt nhói lên.

Thì ra nàng đang véo nhẹ hắn.

Nữ nhân nhỏ trong lòng hắn có chút không hài lòng quay đầu lại.

"Vẫn còn ấm ức à? Nói ngươi có một câu mà không chịu lên tiếng."

Miệng nàng phàn nàn nhưng mắt lại sáng lên nhìn chằm chằm yết hầu đang lăn lộn của hắn.

"Không ngủ sao?" Phượng Quan Hà che môi nàng lại, ôm chặt nàng vào lòng, "Ta không ấm ức gì cả."

Cũng không định trả 'phí đất'.

"Thật không?"

"Ừm."

Tần Nguyệt Oánh nghi hoặc nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn quả thật hơi buồn ngủ mới dừng ý định dày vò hắn lại.

Người này đã đi một chặng đường dài, vừa trở về lại nhiều việc phải làm, có lẽ đã mệt lắm rồi.

Nàng cũng nên thông cảm cho hắn.

Nàng quay đầu đi, để mặc nam nhân ôm mình.

Hắn cúi đầu rúc nhẹ vào cổ nàng, hít sâu hương thơm trên người nàng -- như thể sợ nàng sẽ bỏ chạy.

Tần Nguyệt Oánh cũng bắt đầu buồn ngủ, trong lúc mơ màng sắp ngủ thì phò mã của nàng lại thì thầm với nàng.

"Oánh Oánh."

"Hửm? Gì......"

"Cái chăn hôm qua dùng đâu rồi?"

"Ta bọc đá ném xuống hồ rồi," Tần Nguyệt Oánh chép chép miệng, thán phục trí thông minh của mình, "Ta nói với họ rằng đôi vịt uyên ương trên đó khiến ta khó chịu, bọn họ cũng không dám vớt lên, hì hì."

"Ừ......" Phượng Quan Hà lại ôm nàng chặt hơn, giọng nói mang theo vẻ buồn ngủ.

Thực ra hắn hơi tiếc rẻ.

Đồ dành cho đêm tân hôn...... đáng lẽ nên giữ lại mới đúng.

Sau này hắn sẽ bù đắp cho nàng lần nữa.

Phượng Quan Hà chợt cảm thấy mình nên học cách cư xử như phu thê bình thường, quan tâm nàng thật tốt.

Vì vậy hắn hỏi: "Mấy ngày vắng ta, ngươi ở kinh thành có bị ai bắt nạt không?"

Cái này đúng là có soi đèn cũng không tìm ra. Nhưng Tần Nguyệt Oánh đảo mắt một vòng cuối cùng vẫn thốt ra được một tiếng nũng nịu.

"Có đấy, có đấy!" Nàng dường như đã phải chịu rất nhiều oan ức, "Có người nói Oánh Oánh là hồ ly......"

Mau đi đòi lại công lý cho nàng!

Phượng Quan Hà buồn ngủ nhắm mắt lại, nghe vậy chỉ vùi đầu vào cổ nàng, lẩm bẩm như người say:

"Đúng lắm!"

Thế rồi ôm nàng ngủ thiếp đi.

(Chú thích: ai thấy tên chương lạc quẻ thì giải nghĩa tên nữ chính nhé, còn phí đất là gì chắc nhiều người tự hiểu mà đúng hơm :> )

Editor: Lạc Rang

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.