Thư phòng nhỏ trên lầu cao nhất của Minh Nguyệt Lâu có một cái cửa sổ hình quạt tròn.
Cái cửa đó không lớn, chỉ vừa đủ cho một người qua. Có lẽ nó được xây lên cao để tránh ai ngã xuống.
Loại cửa sổ tròn không dễ làm nên không được xây ở đây, thay vào đó ở giữa mái vòm tròn có treo một chiếc đèn lồng hình trăng lưỡi liềm lớn, bên trên có tua rua màu xanh lam rất đẹp —— tuy được mạ bạc giống trang sức bình thường hơn là đèn lồng nhưng Tần Nguyệt Oánh lại nghĩ nó có thể tỏa sáng được vào ban đêm.
Tòa lầu này chính là của nàng.
Nàng trèo lên chiếc ghế dài trước cửa sổ, nhìn xung quanh rồi tự hỏi: "Cửa sổ này không có gì che chắn, mưa gió hắt vào thì sao?"
Nàng đã tắm rửa khoan khoái sạch sẽ nhưng phò mã của nàng thì chưa. Bởi vậy âm thanh đầu tiên vang lên là tiếng nước rơi xuống chậu đồng, kế đó mới nghe thấy nam nhân phòng bên đáp lời.
Tiếng hắn vọng lại từ xa: "Ta đã tính đến chuyện đó rồi, mái hiên đã được sửa lại để mưa nhỏ không thể hắt vào."
"Ngộ nhỡ mưa to thì sao?"
"Vậy thì hết cách rồi, đành sai hạ nhân dọn dẹp nhiều hơn thôi, chung quy thì đây là chỗ duy nhất gây phiền toái trong lầu."
Phượng Quan Hà lau khô người rồi tiến vào, xiêm y trước ngực vẫn mở rộng. Tay hắn cầm nút áo, vốn định vừa đi vừa cài nhưng vừa bước vào phòng lại thấy nữ nhân nhỏ kiễng chân đứng trên ghế, nửa người đều thò ra ngoài cửa sổ —— hắn giật mình, vội ném đồ trên tay đi mà bước nhanh tới ôm nàng xuống.
"Ngươi đứng trên đó làm gì? Cẩn thận ngã xuống!"
Giọng hắn có chút gấp, giống như người cha nhọc lòng lo cho đứa trẻ nhà mình.
"Ta nhìn xem thế nào...... Cửa sổ này cao đến eo ta, trừ phi có người đẩy, nếu không làm sao ta ngã được." Tần Nguyệt Oánh bị hắn ấn ngồi xuống ghế liền lầu bầu nói, lúc này nàng mới thoáng trông thấy cơ ngực màu mật dưới y phục mở rộng của hắn, cười hì hì sờ soạng một chút.
Phượng Quan Hà thở phào nhẹ nhõm, hắn tránh khỏi tay nàng, ngồi xuống trước mặt nàng cài nút áo.
"Đừng kiễng chân vươn người ra," hắn vẫn chưa hết lo lắng dặn dò, "Bên dưới có hồ nước, nhưng rơi từ độ cao này xuống thì vẫn rất đau."
"Ngươi lắm lời quá," Tần Nguyệt Oánh có chút giận vì hắn không cho sờ. Nàng ôm chiếc gối to quay đi, "Mau biến đi, đừng ở đây làm phiền ta."
Mắt nàng nhìn lên nóc cửa sổ hình quạt.
Đợi hắn đi, nàng sẽ tháo mặt trăng to phía trên xuống.
Phượng Quan Hà có vẻ bất lực, cuối cùng tìm một cái chăn mỏng đắp lên người cho nàng. Hắn nhảy lên bệ cửa sổ, quan sát lính canh xung quanh hồ Quế Nguyệt.
Ban ngày dù sao cũng không tiện hành động như ban đêm.
Không biết vì sao Tần Nguyệt Oánh lại nhìn ra được một chút cô đơn từ bóng dáng của hắn.
"Chờ đã." Nàng gọi hắn lại.
Trong lòng Phượng Quan Hà mừng rỡ, hắn lập tức quay đầu lại.
Oánh Oánh thật sự không lỡ để hắn đi sao?
Nhưng hắn lại trông thấy vẻ mặt nữ nhân nhỏ trên giường xấu hổ, có chút ngập ngừng.
"Cho...... cho ta nửa phần đem về, ngỗng quay ở phía Tây kinh thành."
Phượng Quan Hà nhận lấy nửa miếng bạc vụn nàng đưa, lắc lắc.
Cứ giao từng miếng như vậy là khỏi mất công tìm, khá tiện lợi.
Chỗ đó còn không nhiều hơn một đồng.
Hắn không nói lên lời.
===
Hắn nhảy đi, thân hình tựa như một con chim ưng.
Nháy mắt đã không thấy tăm hơi nữa.
Tần Nguyệt Oánh nghi ngờ liệu có phải mắt mình gặp ảo giác không. Nàng vừa hồi hộp lại thấy hiếu kỳ. Làm thế nào nhảy xuống từ chỗ cao thế này? Đã vậy làm sao hắn có thể nhanh chóng phi ra xa mà không để thị vệ bên hồ phát hiện?
Sao lại có người làm được chuyện lợi hại như vậy? Không lẽ sử dụng phép thuật gì?
Nàng hơi hối hận đã không nhìn kỹ động tác của hắn, vậy là lại vội bò dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt hồ Quế Nguyệt trong xanh, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng ngày càng gay gắt, bên trên phản chiếu hình ảnh ngọn núi đá nhỏ. Dưới chân núi phía xa có một rừng trúc xanh um tùm, nàng căng mắt nhìn mãi mới tìm thấy một bóng dáng cao gầy chắc khỏe.
Trên người hắn là bộ đồ ngắn màu xanh sẫm đơn giản, tay áo xắn đến khuỷu tay —— nếu không có nó thì nàng sẽ rất khó tìm thấy hắn trong rừng trúc.
Giống như cảm giác được ánh mắt của nàng, hắn quay người nhìn về phía nàng.
Đôi mắt hắn cũng giống như chim ưng.
Khoảng cách xa như vậy nhưng Phượng Quan Hà vẫn có thể thu hết sự ngưỡng mộ trong đôi mắt nho nhỏ của người nọ.
Khóe môi hắn cong lên không rõ ý vị, bọn họ cứ nhìn nhau như vậy qua mặt hồ Quế Nguyệt.
Hình ảnh người kia bỗng trở nên rõ ràng trong mắt Tần Nguyệt Oánh, giống như giữa đất trời bao la này nàng chỉ nhìn thấy một mình hắn.
Tim nàng dường như cũng run lên.
Nàng muốn hắn mang nửa con vịt về —— ý tứ này không phải quá rõ rồi sao? Chỉ cần hắn trở về trước giờ cơm trưa, nàng sẽ ban phát từ bi mà cho phép hắn ngồi ăn chung bàn.
Không biết hắn có hiểu không?
Nhưng khoảng cách quá xa nên nàng không thể thấy rõ biểu tình của hắn.
Tay nàng bám lên khung cửa sổ, vẻ mặt ngơ ngẩn và có chút tủi thân.
Lúc này chợt có âm thanh vang lên từ cây cầu gần đó.
"Trưởng công chúa, có gì không ổn sao?"
Tần Nguyệt Oánh cuống quít quay mặt đi, sợ tiểu thị vệ bên dưới nhìn theo tầm mắt nàng sẽ phát hiện thấy gì đó trong rừng.
Tim nàng không hiểu sao lại đập thình thịch, như thể vừa tiễn tình nhân đi đã bị bắt gặp, cảm giác thật sự kích thích.
Mất một lúc ổn định tâm trạng nàng mới thò đầu ra ngoài.
Đó một tiểu thị vệ nàng chưa từng thấy, sau lưng vác một cây thương dài, Tứ Nhi đứng bên cạnh hắn, trong tay ôm nửa cây bắp cải được cắt nhỏ gọn.
Do góc của cửa sổ này phức tạp nên bọn họ đều phải nghiêng đầu nhìn nàng, dáng vẻ trông hơi buồn cười.
Tần Nguyệt Oánh mỉm cười gượng gạo, run run mở miệng nói: "Ta...... Bổn cung không khỏe nên thường trông thấy ảo giác. Không có gì đâu, các ngươi đi làm việc của mình đi."
Có lẽ vì nửa câu đầu là thật nên nàng đã thành công đuổi được Tứ Nhi và tiểu thị vệ kia đi.
Đến khi nàng quay đầu lại lần nữa thì bóng người trong rừng đã biến mất.
===
Trên cây cầu nhỏ, Tiểu Ngũ vác thương chạy theo sau Tứ Nhi.
"Tứ Nhi tỷ, ta không lừa tỷ phải không, trưởng công chúa thật sự rất đau lòng." Tiểu Ngũ nói.
Chuyện là tối hôm qua, Tiểu Ngũ đi tìm Tứ Nhi —— nha hoàn hạng hai duy nhất bên cạnh trưởng công chúa, nói rằng mình đứng dưới Minh Nguyệt Lâu đã mơ hồ nghe thấy tiếng trưởng công chúa khóc thê lương.
Lúc đó Tứ Nhi còn chưa tin. Những người khác đều không nghe thấy, sao chỉ có mình tên nhóc mới tới hắn là nghe được?
Thậm chí nàng còn nói một cách chắc nịch: "Trưởng công chúa chỉ nghĩ đến thiên hạ, người lạnh lùng thông minh như thế làm sao lại đau buồn vì chuyện tình cảm được?"
Không ngờ hôm nay lại thấy dáng vẻ trốn tránh của trưởng công chúa, nàng lập tức bị vả mặt bôm bốp.
Thấy tiểu nha hoàn ôm nửa cây bắp cải đi trước không vui, Tiểu Ngũ lập tức sáp tới, nịnh nọt nói: "Tứ Nhi tỷ, ta không có ý bóc mẽ tỷ đâu, nhưng mà ta thấy, có phải chúng ta nên làm gì đó cho trưởng công chúa không?"
Trong lòng Tứ Nhi kỳ thật có chút phấn khích.
Trong số những người hầu cạnh trưởng công chúa, nàng là người nhỏ tuổi nhất —— thậm chí cả phủ tướng quân cũng chỉ có mình nàng nhỏ nhất.
Nhưng tiểu thị vệ mới tới này còn nhỏ hơn cả nàng.
Tuy chỉ nhỏ hơn một tháng...... à không, đại khái là nhỏ hơn bốn - năm ngày, nhưng Tứ Nhi vẫn rất vui vẻ.
Cuối cùng nàng cũng có nguời để sai bảo, chạy việc cho mình!
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên quay lại nhét nửa cây bắp cải vào tay Tiểu Ngũ.
"Ngươi, giao thứ này tới nhà bếp bên cạnh cửa chính đi, thị vệ gác cổng nói đồ ăn gần đây quá khô, cái này dùng để nấu canh cho họ."
Tiểu Ngũ ngơ ngác nhận lấy bắp cải trắng.
Nghĩ đến phản ứng của trưởng công chúa, Tứ Nhi lại có chút ảo não.
Nàng hạ giọng dặn dò tiểu đệ của mình.
"Tối đến đừng đứng dưới Minh Nguyệt Lâu nghe linh tinh, biết chưa?"
Nàng lại nhỏ giọng hơn chút nữa: "Trưởng công chúa rất kiêu ngạo, không muốn để ai thấy dáng vẻ yếu đuối của người đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]