Chương trước
Chương sau
Hắn gần như có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt dâm đãng của nàng.

Nhưng mặt nàng lại vùi vào gối, ngay cả tiếng rên rỉ khiến ruột gan hắn ngứa ngáy cũng nhỏ lại, Phượng Quan Hà có chút bất mãn.

Như nảy ra được một ý kiến hay, hắn kéo tay nàng lên, hơi dùng sức lật người lại, nữ nhân lúc trước bị đè bên dưới liền nằm ngửa trên người hắn.

Gốc thịt vẫn còn cắm sâu trong cơ thể nàng, tư thế thay đổi khiến nàng nhất thời luống cuống, giãy giụa khó khăn.

Nhưng khi hắn đưa tay ấn lên cây gậy chôn dưới bụng nàng thì nữ nhân bị chèn ép lập tức không dám động đậy nữa.

Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng xoa nơi nhô lên đó.

Phần hông cũng khẽ cử động.

Đầu óc Tần Nguyệt Oánh liền trở nên mờ mịt.

"Mèo ngoan của ta... thấy thoải mái thì phải nói ra, nhớ chưa?"

Tiếng thở dốc cùng ngữ khí thỏa mãn của hắn phả vào gáy nàng, động tác trên tay càng mạnh hơn.

Đó rõ ràng là một loại uy hiếp.

Gáy nàng bị hắn giữ lấy.

Tần Nguyệt Oánh há miệng hít thở hai cái, vẻ mặt si ngốc.

"Ừm... thoải... thoải mái lắm." cái eo nhỏ khẽ vặn vẹo, "Tinh dịch đậm đặc cũng rót vào tử cung của mèo nhỏ rồi......"

Nghe thấy tiếng thở hổn hển của nam nhân, Tần Nguyệt Oánh lặng lẽ nở nụ cười đắc ý ở góc độ hắn thể không nhìn thấy.

Chỉ có vậy mà đã dễ dàng bị nàng thao túng.

Đúng là một con chó ngu ngốc.

Nhưng rất nhanh nàng đã phải hối hận.

Tiếng da thịt đập vào nhau vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Phượng Quan Hà đã chiều theo ý nàng.

Trọng lượng của nàng hoàn toàn không phải gánh nặng với hắn. Hắn chống một chân lên giường, điên cuồng đẩy hông lên xuyên xỏ vào trong nàng.

Vách thịt mềm quấn lấy dương vật và lên xuống theo thân gậy. Hai vú của Tần Nguyệt Oánh vung vẩy loạn xạ vì chuyển động kịch liệt, nước miếng tràn ra khỏi miệng, hai mắt giàn giụa nước, tiếng la hét phóng đãng vang lên không ngừng lại được. 

"Nhẹ thôi... a..."

Con chó đực không hề nghe lời nàng.

"Ha a...... không...... ta không chịu nổi......"

Con mèo nhỏ lại bị cắm đến kêu khóc lần nữa.

"Ta bay mất...... a......"

Khi hai mắt nàng đã nhòe cả đi vì nước mắt, hắn lại dùng bàn tay to ấn đầu nàng, ép nàng nhìn xuống.

"Tự nhìn đi!"

Cái bụng phằng lỳ đã bị cắm thành hình dạng vật của hắn.

"Mỗi ngày đều bắn vào lỗ dâm của ngươi là có thể đụ ngươi to bụng, nghe không?!"

Con mèo nhỏ đang trên bờ cực khoái lắc đầu dữ dội.

"Không được...... sắp...... a!"

Còn chưa kịp cự tuyệt thì ngón tay thô ráp của nam nhân đã cắm phập vào đóa hoa phía trước nàng. Nước ngọt trong vắt từ lỗ gần như nháy mắt phun tung tóe ra khắp tay hắn.

Bàn tay to lại nhanh chóng dời đi.

Hắn ưỡn mông lên trong khi lưng vẫn đặt trên giường, buộc nữ nhân nhỏ nằm ngửa trên người mình phải thưởng thức cảnh thân dưới của họ dính chặt vào nhau.

Vừa trông thấy hai túi tinh nặng trĩu kề trước miệng huyệt, đầu óc nàng liền nóng lên, sóng tình đánh lên não càng lúc càng dữ dội.

"Nhìn đủ chưa? Đã ba tháng rồi ta không làm, tất cả đều dành dụm cho ngươi."

Tần Nguyệt Oánh lắc đầu không chịu lên tiếng, nước dâm phun mãi vẫn chưa cạn, bắn ra thành những cột nước trong suốt.

Hình ảnh đáng xấu hổ đó đều rơi vào mắt hai người.

"Con điếm, phun nước không ngừng!"

Âm hộ của nàng co bóp kẹp Phượng Quan Hà tê rần cả đầu, trong giọng nói của hắn dường như còn có tiếng nghiến răng nghiến lợi, bàn tay to đè mạnh đùi nàng xuống khiến nước ngọt phun ra càng thuận lợi hơn.

Cái đầu hỗn loạn của Tần Nguyệt Oánh không thể phân tích được vì sao giọng hắn lại có chút không cam lòng, nhưng vách thịt mẫn cảm dù đang trong cực khoái vẫn dễ dàng nhận ra sự rung động bất thường của vật nằm bên trong.

Hắn sắp bắn.

Tần Nguyệt Oánh bị hắn ôm vào ngực run rẩy dữ dội, không biết vì xấu hổ hay sợ hãi.

Còn chưa kết thúc nhưng những đường gân trên bề mặt dương vật gần như đã thiêu chết nàng.

Lỗ tiểu trên quy đầu đóng mở kịch liệt, nàng còn chưa kịp chuẩn bị thì nó đã đột ngột chống vào vách tử cung mỏng manh, phun ra một luồng chất lỏng nóng hổi đặc sệt.

Từ một luồng đầu tiên, hàng chục luồng khác từ lỗ tiểu cũng nối tiếp phun ra theo, dần dần lấp đầy khoang tử cung chật hẹp.

Nữ nhân trong lòng hắn chỉ kịp thét lên một tiếng thói tai.

Hai mắt hắn đỏ hoe, hắn đè cái eo đang vặn vẹo của nàng lại, ấn mạnh cái âm hộ đang rỉ nước vào dương vật của mình.

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy được bụng nàng đang dần phình lên, lỗ dâm dưới hột le vẫn tiếp tục phun nước, những móng tay bám trên cẳng tay hắn cũng đã ghim sâu xuống da thịt.

Tất cả như nói với hắn rằng nàng rất sung sướng.

Phượng Quan Hà hít thật sâu, đưa tay xuống miết hột le sưng như quả anh đào.

"Cái lỗ dâm này thích bị bắn vào sao?"

Cảm nhận được nữ nhân trong lòng run lên, hắn khẽ cười: "Sau này âm hộ của ngươi sẽ thường xuyên được rót đầy tinh."

Không biết có phải lời hứa này đã tác động đến nàng không, cái đầu nhỏ đang gối trên hắn đột nhiên quay lại dụi vào hắn, cuối cùng đặt xuống mặt hắn một nụ hôn nhẹ.

Cặp mông trắng trẻo trên người hắn khẽ vặn vẹo, tựa như đang cố vắt nốt những giọt dưỡng chất cuối cùng ra.

"Ưm... cho Oánh Oánh hết đi," con mèo nhỏ liếm môi, "Ta thích lắm..."

Hắn gần như đã làm xong, dương vật chỉ đang ngâm bên trong để lấp đầy bụng tinh của nàng, nhưng vừa nghe nàng nói "thích", toàn thân Phượng Quan Hà liền run lên, tim thiếu chút nữa ngừng đập.

Hắn cảm thấy dương vật của mình lại hưng phấn cương lên, đầu óc choáng váng, nếu không phải suýt cắn vào lưỡi thì e rằng hắn đã thật sự kích động không kiềm nổi mà thả lỏng thân dưới, tiểu luôn vào âm hộ mềm mại ấm áp của nàng!

Người phía trên lại không hiểu cho sự vất vả của hắn, đôi mắt phượng mị hoặc nhìn hắn, ngây thơ mà khiêu khích hỏi: "Cái thứ này đã cạn rồi phải không?"

Phượng Quan Hà nhíu mày thật chặt, không kiềm được thở dài: "Còn chưa đủ sao?"

Thứ vừa đâm nàng chảy nước lại cứng lên lần nữa.

Nhưng nếu nàng bắt hắn rút ra thì hắn lại không muốn.

Bên trong thật khít khao ấm nóng, cứ nghĩ đến việc thứ nằm trong đó là của mình thì Phượng Quan Hà lại cảm thấy thỏa mãn.

"Tối nay cho ta cắm bên trong, được không?"

Phượng Quan Hà nhìn ra được nàng mệt mỏi.

"Không được."

Từ chối một cách đầy phũ phàng.

Phượng Quan Hà im lặng.

Hắn vuốt ve cái bụng căng phồng rồi kéo nàng sang bên cạnh, bản thân cũng di chuyển theo, tạo thành tư thế nằm nghiêng ôm nàng ngủ.

Nước trong bụng lắc lư khiến Tần Nguyệt Oánh rất khó chịu.

Nàng sợ hắn sẽ nhấp vào.

Ngón tay mảnh khảnh cào lên cánh tay hắn, ngữ khí gần như van xin.

"Rút ra đi......"

Phượng Quan Hà làm như không nghe thấy, bất ngờ hôn lên gáy nàng.

"Mèo nhỏ ngoan......"

Một con chó lần đầu được ăn no làm sao biết nghe lời?

Nàng nhìn thấy ánh sáng lập lòe trong con ngươi của hắn, nửa là nghe theo, nửa là thèm khát.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.