“Cô cũng biết đường về nhà à?”
“Mẹ!”
Vừa bước qua bậc cửa, Hạ Tử Băng liền bị bà Hạ châm chọc.
Lúc nào cũng thế, bà luôn lấy chị cô ra làm tiêu chuẩn, đánh giá Hạ Tử Băng dựa trên đó. Hai mươi hai năm rồi, cô luôn phải sống như một cái bóng trong ngôi nhà này.
“Tối qua cô đi đâu?” Trên ghế sofa, bà Hạ vắt chéo chân, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Băng rồi lên tiếng.
Hạ Tử Băng tiến lại gần, khẽ liếm môi rồi trả lời: “Hôm qua con đi sinh nhật ở nhà bạn thân, khuya quá nên không dám về. Gần đây an ninh không được tốt lắm nên con sợ.”
“Cô biết sợ thì tôi đâu phải lo lắng như vậy. Mau thay đồ đi, chút nữa còn đi ăn cơm với người ta nữa.”
“Con hơi mệt, mẹ có thể hẹn họ lại hôm khác được không?”
“Chuyện này không do cô quyết định. Nhanh cái chân lên!”
Hạ Tử Băng thở hắt ra một hơi, lẳng lặng bước lên lầu. Sau lưng cô, giọng nói của bà Hạ vẫn vang vọng bên tai: “Tại sao người chết không phải là cô chứ? Đúng là…”
Phải. Cô cũng mong người chết là mình, được giải thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt này. Sống mà không được là chính mình thì sự tồn tại của cô còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Vậy là đủ rồi, tất cả nên kết thúc thôi.
Ba mươi phút sau, Hạ Tử Băng đã có mặt tại nhà hàng JK. Ngay khi vừa bước chân vào, Hạ Tử Băng đã nhận được một mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3479956/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.