“Phải rồi, em uống đi. Uống xong chúng ta lại cùng nhau vui vẻ.”
Có muôn vàn lý do để hắn ngụy biện cho hành vi của mình. Thú tính trong người Dương Nhất Hàn đã có từ lâu, chỉ cần con mồi xuất hiện, hắn sẽ không do dự mà ra tay tấn công.
“Hạ Tử Băng, em gái cô tốt thật đó, sao không nói cho tôi biết sớm hơn.”
Ở phía đối diện, Dương Nhất Hàn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Hạ Tử Băng. Chỉ cần ly nước đó vơi đi, kế hoạch của hắn có thể xem như hoàn thành, mọi thứ vô cùng hoàn hảo.
Trong khoảnh khắc Hạ Tử Băng chuẩn bị hé môi thì điện thoại trong túi đổ chuông, cô đặt ly nước xuống, nhấc máy lên nghe.
“Alo! Gọi tôi có gì không?”
“Nhớ cô nên gọi.”
“Đồ điên.”
“Qua đây đi! Có thứ này hay lắm, muốn cho cô xem.” Mạc Đăng Sinh đề nghị.
Vốn tình tò mò, Hạ Tử Băng không có lý do gì để từ chối.
“Chút nữa!” Dứt lời, cô cúp máy, trở lại với vấn đề chính.
Nhìn ly nước cam vẫn còn nguyên vẹn trên bàn, Dương Nhất Hàn nén tiếng thở dài. Cảm giác hụt hẫng truyền đến, hắn hận không thể cho kẻ ở đầu dây bên kia một cú đấm.
“Sớm không gọi, muộn không gọi, lại gọi đúng lúc này. Đúng là…” Hắn lầm bầm.
Gạt đi bầu không khí trầm lặng, Hạ Tử Băng lên tiếng: “Anh rể, trả lời em đi!”
“Tử Băng, thật ra mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Hôm đó anh…”
Không còn cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3479955/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.