Hạ Tử Băng cứ đinh ninh rằng bây giờ Dương Nhất Hàn đã về rồi nên mới lặn lội đi tìm hắn giữa đêm khuya. Lúc ra khỏi nhà, bố mẹ cô đều đã ngủ say.
Thang máy dừng lại, cô vừa đặt chân ra khỏi đó thì gặp ngay trợ lý của Mạc Đăng Sinh. Dù muốn dù không, cô vẫn phải đi ngang căn hộ của anh.
“Mời cô đi theo tôi một chuyến.”
“Tôi không rảnh.” Hạ Tử Băng lạnh lùng đáp, cứ vậy lướt qua người cậu ta.
“Vậy tôi xin thất lễ.” Dứt lời, trợ lý Hứa kéo nhấc Hạ Tử Băng lên vai, ngang nhiên đưa tới phòng của Mạc Tổng.
“Thả tôi ra!”
Mặc cho cô kêu la thảm thiết, dùng tay cào cậu, trợ lý Hứa vẫn nhất quyết không buông. Kết quả là tới lúc gặp mặt Mạc Đăng Sinh, một bên má của cậu ta đã chảy máu: “Mạc Tổng, tôi đưa người tới cho anh rồi đây.”
“Vất vả cho cậu. Đi khử trùng vết thương đi!”
Để Hạ Tử Băng ở lại đó, cậu ta ra ngoài, đóng cửa lại, không cho con tin chạy thoát.
Một lần nữa, cô lại trở về nơi này. Cảm giác mọi chuyện vừa mới xảy ra thôi, chưa hề phai nhạt trong tâm trí. Trên chiếc giường đó, cô và anh đã triền miên trong khoái lạc của dục vọng, nhất thời quên luôn mục đích của mình khi tới đây.
Thấy người trước mặt cứ thơ thơ thẩn thẩn, Mạc Đăng Sinh nở nụ cười gian xảo: “Sao? Nhớ lắm đúng không?”
“Đừng có ở đó mà nói lung tung. Mau thả tôi ra ngoài đi!”
“Khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3479950/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.