“Đăng Sinh, cứu… cứu em với!”
Anh không nhớ lần cuối cùng mình nói chuyện với Dương Thanh là khi nào. Do đó, khi cô chủ động nhắn tin, Mặc Đăng Sinh hơi bất ngờ:
“Em có chồng mà, gọi cho tôi làm gì?” Anh lạnh lùng trả lời, kế đó đợi xem phản hồi. Chưa đầy một phút, Dương Thanh đã hồi âm:
“Anh ấy đi công tác rồi mà em thì…”
“Tôi sẽ tới ngay.”
Khác với mọi khi, Mạc Đăng Sinh không đợi trợ lý đến, anh tự mình lái xe đi. Trong ký ức của mình, con đường ấy vẫn còn quen thuộc lắm.
Đến nơi, Mạc Đăng Sinh nhập mật mã cũ, quả nhiên cô ta không thay đổi hoặc có chăng vừa mới đổi lại. Đặt chân qua bậc cửa, anh thấy cô ta mặc chiếc váy satin màu đỏ, nằm trên ghế sofa, người run lên bần bật, nước mắt rơi lã chã.
Vừa nhìn thấy anh, Dương Thanh đã mếu máo nói: “Anh ấy… đánh em. Anh ta là một kẻ khốn nạn. Đăng Sinh, cứu em với! Mau đưa em thoát khỏi đây đi!”
Trên người cô ta, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, bầm đến tím đen, khóe miệng còn chảy máu. Trông bộ dạng này của Dương Thanh, Mạc Đăng Sinh thở dài: “Giờ em hối hận rồi à?”
“Đăng Sinh, không phải anh yêu em sao, chúng ta… có thể làm lại từ đầu mà.”
“Được thôi!”
Dương Thanh mỉm cười, giơ tay ra cho Mạc Đăng Sinh đỡ mình dậy. Khi ngón sắp chạm nhau, Mạc Đăng Sinh cười khẩy, thu thay về, Dương Thanh chới với ngã xuống đất: “Chúng ta có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-chiem-huu-mac-tong-tha-cho-em/3479926/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.