“Đứa con mà cô sinh ra chỉ có thể là của Bắc Minh Phong, cô yên tâm đi! Tôi sắp xếp cô ở bên cạnh Bắc Minh Phong, tôi sẽ không dễ bị cô phá hỏng con cờ này đâu.” 
Lăng Tuyết kinh ngạc, “Làm sao ông có thể khiến tôi có đứa con của Bắc Minh Phong? Đây vốn dĩ không thể.” 
Đây là chuyện mà cô ta vẫn nghĩ không rõ, đứa con cô ta mang không phải của Bắc Minh Phong, mà chủ nhân của cô ta vẫn luôn nói sẽ cho cô ta sinh được đứa con của Bắc Minh Phong. 
Cô ta chỉ cảm thấy không phải chủ nhân của cô bị điên thì là cô ta bị điên. 
“Tôi có cách, cô ở yên dưỡng thai cho tôi, vấn đề này không cần hỏi lại tôi nữa, cô đã hỏi rất nhiều lần rồi, đây là lần cuối tôi trả lời. Còn phí lời nữa thì hậu quả cô tự gánh.” 
“Tôi biết rồi, tôi chỉ là không yên tâm.” Lăng Tuyết trả lời, rồi xóa hết lịch sử tin nhắn ngay lập tức. 
Rõ ràng chủ nhân của cô ta đã không còn kiên nhẫn nữa, cô ta không dám phí lời thêm, thực ra nếu như con của cô ta có thể biến thành con của Bắc Minh Phong thì cô ta cũng chịu, chỉ là bụng cô ta càng ngày càng lớn, cô ta rất sợ, tất cả những thứ mà hiện tại bản thân đang có đều sẽ biến thành bọt nước, bị người của Bắc Minh gia đuổi đi. 
- 
Ánh mặt trời chiếu rọi mặt đất, Mộ Lạc Lạc mở mắt ra, cô ta có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của người đàn ông nằm sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475536/chuong-179.html