Mộ Ly nhìn vào cơ thể của mình mà không nói ra lời, anh lại có cảm giác với Diệp Phi, rõ ràng cô là người phụ nữ anh hận đến chết. Mắt anh nhìn chằm chằm vào môi Diệp Phi, hầu trên cổ anh không kiểm soát được chuyển động, tay không khống chế được muốn bóp cằm của cô, mở miệng cô ra và xâm chiếm miệng cô. 
“Diệp Phi” Lời nói của anh phát ra từ sâu trong cổ họng, quyện lấy cảm xúc không kiểm soát được của anh. 
Đột nhiên, có tiếng điện thoại reo lên, phá vỡ mạch suy nghĩ của anh, anh nhấc bước đi lấy điện thoại. 
Là một cuộc gọi video, đầu kia điện thoại là một ông già “ Người đã đến chưa?” 
“Đến rồi! Ngày mai ông có thể đến tham gia bán đấu giá, sau khi đấu giá thành công, người có thể đem đi” Mộ Ly nói. 
“Ừm. Ta sẽ đi. Quay quay cô ta cho ta. Để ta xem.” Người đàn ông đó nói. 
“Tôi nói ông Dạ, ông còn không tin tôi sao? Ông yên tâm, chắc chắn là bản nguyên trạng” Mộ Ly nói, để camera điện thoại chiếu thẳng vào Diệp Phi. 
Người đàn ông ở đầu kia điện thoại nhìn qua nhìn lại “Rất tốt. Mai gặp”. 
Khi điện thoại bị vừa tắt, vùng giữa trán của Mộ Ly nhăn lại như vũ bão, cơ thể anh không nên có bất kỳ phản ứng nào với con nha đầu thối này. Anh đè nén cảm xúc của mình, đi tắm nước lạnh. 
Khi anh đi vào nhà vệ sinh, Diệp Phi mở mắt chạy đến bàn ăn, cầm đũa lên ăn món ăn trên bàn, quá đói, không chờ được cô ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475527/chuong-170.html