Diệp Phi nhìn người đàn ông yêu nghiệt từng bước tiến lại gần mình, cô tức tới muốn bể phổi! 
Cô tát một bạt tay lên mặt anh, “Anh đi chết đi!” 
“Muốn tôi chết? Dã tâm không nhỏ đấy. Đáng tiếc, cả đời cô cũng không làm được! Trang điểm cũng đẹp đấy! Tay nghề của thợ makeup tài quá. Cô như vậy mà có thể hóa thành dáng vẻ thần tiên, chắc sẽ bán rất được đây!” Anh nói một cách châm biếm. 
“Chệt tiệt! Husky! Tôi giết chết anh!” Diệp Phi giơ chân đang mang guốc cao của mình đá vào đùi anh, có đá chết anh cô cũng không hả dạ! 
Thế nào cũng không nghĩ tới, là do Husky sai người bắt cóc cô! 
Một tay anh bắt lấy cổ chân của cô, tay kia giữ lấy cánh tay đang vung lên của cô, kiềm cô lại, “Đồ gặm nhấm, cô phải cảm ơn tôi, tôi bán cô cho hào môn, ít nhất cô có thể giống như cá chép hóa rồng.” 
“Đồ khốn! Anh bán tôi, anh không phải là người!” Diệp Phi la lớn. 
“Sai! Trước giờ tôi không buôn bán lỗ vốn, đều là người khác đặt hàng rồi tôi mới bắt người. Có người muốn cô, tôi cũng không ngờ tới. Cô đáng giá nhiều tiền như vậy, có biết có người ra giá bao nhiêu không?” Con ngươi màu tím của Mộ Ly lóe lên. 
“Có người đặt tôi? Ai vậy?” Diệp Phi hỏi. 
“Có người ra giá mười triệu, đây chỉ là giá khởi đầu thôi, giá thật sự phải đợi lúc bán đấu giá cô thì mới biết được!” Mộ Ly buông tay thả Diệp Phi ra. 
Diệp Phi kinh ngạc, lại có người ra giá mười triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475526/chuong-169.html