Ánh mắt của ông lão vẫn luôn chiếu trên mặt cô gái nhỏ “Không được, ông vẫn chưa biết tên cháu.” 
Diệp Phi cong môi, “Cháu tên Diệp Phi” 
“Phi trong gió sao? Đó là phiêu, nổi tiếng thế giới.” Ông lão nói. 
Diệp Phi cười khổ, cô sao thành nổi tiếng thế giới rồi. 
“Ông lão, ông vẫn chưa nói với cháu tên ông là gì?”Cô hỏi. 
“Ta không nói cháu biết.” Ông lão nói. 
Diệp Phi lơ lửng bị tức cười, “Ông lão, ông rất không ngoan.” 
“Cái gì mà ông lão, ta không thích cái tên này.” Ông lão kháng nghị. 
“Vậy cháu không biết ông tên gì, cháu gọi ông như nào?”Diệp Phi nói. 
“Gọi ta là ông nội.”Ông già nói. 
“Được, con gọi ông nội, nhưng ông phải nói con biết tên ông, con mới có thể tìm người nhà ông đưa ông về nhà chứ!” Diệp Phi cạn lời, hỏi nửa ngày không hỏi ra tên. 
“Ta là ông nội con, con chính là người nhà ta, con cùng ông về nhà.” Ông lão nói. 
“Hả?” Mồm Diệp Phi mở có thể nhét 1 quả trứng, cô cứu 1 người già, kết quả thêm 1 ông nội. 
“Em ra ngoài trước, anh kiểm tra ông 1 chút, anh cảm thấy thần trí ông ta có vấn đề.” Cung Trạch Vũ nói rồi đi về phía ông lão. 
Diệp Phi nghe lời đi ra ngoài, cô cũng cảm thấy thần trí ông lão không rõ ràng, có vấn đề. 
Không lâu sau, Cung Trạch Vũ mở cửa, Diệp Phi đi vào. 
“Ông nội thế nào rồi? Có phải tinh thần có vấn đề không?” 
“Kiểm tra 1 lát rồi, ông ấy là bệnh mất trí nhớ người già, cho nên không nhớ tên thân phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475440/chuong-83.html