Bờ biển thật yên bình vào sáng sớm, nhưng trong lòng của người đàn ông thì thật dữ dội. Hứa Phong Đàm chạy khắp nơi, đi dọc bãi biển vẫn không tìm thấy được Chúc Tự Đan. Anh đã nhờ vả rất nhiều người, thậm chí là cơ quan chức năng nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Có một người tìm ra manh mối nên báo cho anh.
- Anh Hứa, chúng tôi tìm thấy một đôi giày của cô ấy.
Hứa Phong Đàm bật dậy, anh chạy thật nhanh tới chỗ của người đàn ông kia. Anh chăm chú nhìn một lúc lâu, bần thần cũng một lúc lâu, mãi mới chịu thừa nhận, đây chính là đôi giày của cô ấy.
Mọi người không tìm thấy xác của cô ấy ở đâu, nên dần dần từ bỏ. Trời cũng tối nên họ đều về nghỉ ngơi. Chỉ còn một mình Hứa Phong Đàm.
Anh hét lên.
- Không, làm ơn, Chúc Tự Đan, em đang ở đâu?
Cả bầu trời lúc chiều tà chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hứa Phong Đàm mà thôi. Anh mệt mỏi ngồi sụp xuống nền cát, nắm chặt cát vào lòng bàn tay mà cầu nguyện.
- Biển ơi, đưa cô ấy về bên tôi được không? Làm ơn, làm ơn.
Càng ngày tiếng kêu của Hứa Phong Đàm càng khàn đi, giọng nói cũng bị lạc hẳn đi, sắc thần cũng kém hẳn. Cuộc sống khi không có Chúc Tự Đan của Hứa Phong Đàm thật tệ.
Anh đã có suy nghĩ quy tận cùng cô và anh đã thực hiện. Từng bước chân nặng nề của Hứa Phong Đàm in hằn lên nền cát, ánh mắt thẫn thờ nhìn theo cánh chim hải âu ở đằng xa, anh cũng ước ao mình được tự do như thế, như vậy anh sẽ mang Chúc Tự Đan để chu du khắp nơi, chẳng cần phải nghĩ tới hận thù.
À không, nếu như được quay trở lại, anh sẽ chỉ đứng ở đằng sau để bảo vệ Chúc Tự Đan mà thôi, sẽ tránh xa cô để cô không phải khổ sở như vậy.
Nhưng cuộc đời làm gì có nếu như, cũng chẳng thể nào quay trở lại được quá khứ.
Lúc này, nước đã đến ngực của Hứa Phong Đàm, anh lại nhớ tới bức thư nhỏ của Chúc Tự Đan.
- Bằng mọi giá, anh nhất định phải sống. Hãy chạy trốn khỏi bọn chúng, sống thật tốt, sống cho cả phần đời của em nữa.
Nhớ tới câu nói đó, Hứa Phong Đàm lại dừng lại, anh nhìn lên bầu trời cao, nhắm chặt mắt lại, giọt nước mắt theo khóe mi mà rơi xuống, hoà quyện với nước biển.
Bóng tối dần bao trùm không gian, cũng bao trùm toàn bộ cuộc sống phía trước của Hứa Phong Đàm.
***
Đã sang ngày thứ tư mà Chúc Tự Đan ra đi, cô ấy ra đi một cách đau khổ, anh không tài nào mà tìm được thi thể của cô ấy. Như vậy cũng tốt, cô ấy sẽ không phải khổ sở khi ở gần anh, cô ấy sẽ được giải thoát với mây trời.
Cuộc sống của Hứa Phong Đàm khi xa cô thật tệ, anh ngày đêm đều thất thần như người vô hồn, sống không ra sống, chết không ra chết.
Đám người của Vũ Phong cũng không tới tìm anh nữa, anh cũng chẳng quan tâm, sống chết sẽ có số, anh chấp nhận.
Buổi tối hôm ấy, anh lang thang ngoài đường ra biển để đi tìm cô thì một đám người chặn lại, anh liền ngồi sụp xuống trong vô thức.
Thái Chắc bước xuống xe, nhìn hắn đúng khí chất cao cao tại thượng, nhìn anh từ trên cao xuống.
Hứa Phong Đàm nhìn người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, tóc tai rối mù, ria mép cũng đã lâu không cạo, quần áo xộc xệch. Nhìn qua hay nhìn kỹ thì đều không còn hình ảnh Hứa Phong Đàm oai phong xưa kia nữa rồi.
Thái Chắc buông lời:
- Hứa Phong Đàm, nhìn anh thật tệ.
Hứa Phong Đàm cười nhếch, anh chẳng quan tâm xem đây là Thái Chắc hay Thái Giang nữa.
Nghe theo lệnh, bọn thuộc hạ của Thái Chắc liền ra sức đánh đập vào người của Hứa Phong Đàm.
Thái Chắc chỉ nói một câu.
- Sau ngày hôm nay, anh sống được thì sẽ tự do.
Hứa Phong Đàm chẳng còn khát khao sống, tự do hay không thì quan trọng gì nữa khi không có người ấy bên cạnh nữa rồi.
Đã trôi qua một thời gian ngắn, Hứa Phong Đàm bị đánh đến mức mê sảng, nói lăng nhăng cuội, thậm chí còn cười như ma làm.
- Ha ha.
Tiếng cười không vui vẻ mà là đau thương cùng cô độc. Thái Chắc có thể cảm nhận được điều đó nên đã ra lệnh cho thuộc hạ.
- Kêu dừng lại đi, chặt một ngón tay áp út là được.
Thuộc hạ nhanh chóng nghe lời, chỉ sau đó một phút, hai đốt ngón tay ở ngón áp út của Hứa Phong Đàm rời khỏi tay. Dù cho máu đầm đìa, anh cũng không đau đớn, cũng không kêu tha, chỉ mỉm cười.
Dường như giây phút này, anh nhìn thấy Chúc Tự Đan đến ôm anh vào lòng. Anh cảm thán.
- Thật ấm áp, cảm ơn em, Chúc Tự Đan.
***
Đã khoảng một năm kể từ thời gian tăm tối đó, Hứa Phong Đàm bây giờ đang làm một anh chàng bảo kê ở chợ. Tính tình đều thay đổi, tốt tính hơn trước, nhiệt tình hơn trước nhưng lại không được lòng mọi người.
Ai nấy ở chợ đều tránh anh như tránh tà, trước mặt thì nịnh nọt nhưng sau lưng thì lại khinh miệt. Đối với việc này, anh cũng thành quen.
Hôm nay là ngày giỗ của Chúc Tự Đan, anh đến phần mộ trống của cô ở trên đồi nhìn ra biển, ngồi xuống mà thắp hương cho cô, rồi lại hàn huyên, anh đã kể hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong một năm qua cho cô.
Mãi sau, anh dựa lưng vào bia mộ, uống một ly rượu, sau đó đưa bàn tay của mình lên, nhìn thật kỹ ngón tay áp út bị cụt kia, anh bật cười.
- Cũng may, như vậy cả đời này không thể đeo nhẫn được nữa.
Gió trên đồi hiu hiu, đã ru anh ngủ, trong giấc mơ, anh đã ôm Chúc Tự Đan, đã nói chuyện thật lâu với cô ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]