Buổi sáng hôm sau, Chúc Tự Đan thật sự mang toàn bộ hành lý của mình rời đi, vì không nhìn thấy Hứa Phong Đàm nên cô chủ động hỏi chị Tần.
- Chị Tần, Hứa Phong Đàm đâu ạ?
Cô thầm nghĩ:
- Anh ta không tiễn cô đi được à?
Chị Tần nhanh chóng đáp:
- Cậu ấy có việc nên đi đến biên giới rồi ạ.
Chúc Tự Đan nhíu mày suy nghĩ một lát nhưng lại bỏ qua.
- Kệ anh ta đi. Tôi đi đây, chị Tần bảo trọng.
Chị Tần buồn bã gật đầu.
Khi cô thật sự bước lên chiếc xe ô tô thì chị Tần lại gọi điện cho ai đó.
- Thưa ngài, cô ấy vừa rời đi rồi ạ.
***
Thế mà, Chúc Tự Đan thật sự rời đi, cô cũng không ngoảnh lại đằng sau nhìn lấy một lần, bởi vì ký ức ở nơi này chỉ có đau thương, không có nổi một ký ức đẹp đẽ.
Mặc dù là như vậy nhưng trong lòng của cô vẫn còn nhớ nhung tới một người. Vô số biểu cảm, vô số hình ảnh của Hứa Phong Đàm xuất hiện trong đầu cô.
Trong thâm sâu của cô, dường như có chút tiếc nuối nhưng không còn cách nào khác. Từ khi cô ký vào tờ giấy ly hôn có sẵn chữ ký của anh thì họ sẽ là hai người lạ, sẽ là hai đường thẳng song song.
Khi cô đang chăm chú xem tin tức trên mạng xã hội thì chiếc ô tô bỗng nhiên dừng lại, tài xế của cô là thuộc hạ của Hứa Phong Đàm lập tức quay người lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-ai-thanh-hon-toi-nguyen-rua-anh-ca-doi/2552089/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.