Chương trước
Chương sau
Hà Tỉnh Hoà đã hồi phục, mặc dù còn di chứng nhưng cơ bản là sức khoẻ đã được đảm bảo rồi. Anh ta cũng đang lợi dụng sự vắng mặt của Hứa Phong Đàm để thực hiện kế hoạch của mình.

Thực chất, những gì mà Hứa Phong Đàm gầy dựng lên đều có thể mất đi, bởi vì ở Pháp, tất cả đều phụ thuộc vào Vũ Phong nên Hà Tỉnh Hoà chỉ cần trao đổi một chút với Đường Tam, coi như là thủ tục cuối cùng.

Nhưng ở trong nước thì khác, Hứa Phong Đàm có địa bàn của riêng mình, Vũ Phong cũng khó mà đánh bật nếu như không có sự chuẩn bị.

Lão Vũ Phong đắn đo, sau mới hỏi Hà Tỉnh Hoà:

- Bao giờ cậu về nước?

Hà Tỉnh Hoà lưỡng lự, anh ta chưa thực sự sẵn sàng cho trận chiến, nhưng dù sao vẫn cần phải có một đáp án nên đành nói:

- Đầu tuần sau ạ.

Thái Chắc ở bên cạnh Vũ Phong, anh ta nhìn Hà Tỉnh Hoà bằng một ánh mắt thăm dò, đương nhiên Thái Chắc ở bên Hà Tỉnh Hoà lâu nên sẽ biết suy nghĩ của anh ta không được chắc chắn.




Vũ Phong cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều, ông ta vạch sẵn một con đường cho Hà Tỉnh Hoà:

- Ngày kia về đi, không nên kéo dài, chuyện bên này Thái Chắc sẽ lo. Cậu về trước cùng Đường Tam, sau vài hôm thì ta sẽ về.

Hà Tỉnh Hoà cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, đành gật đầu đồng ý.

Sau khi rời khỏi phòng của Vũ Phong, Hà Tỉnh Hoà vẫn chưa hết hồi hộp, anh ta bây giờ phụ thuộc hoàn toàn vào hắn ta để sống sót, mỗi khi nhìn vào một bên chân đang khập khiễng của mình thì anh ta đều ghen ghét bản mặt của Hứa Phong Đàm. Miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Hứa Phong Đàm, ngày tàn của mày sắp đến rồi.

Chỉ còn Thái Chắc và Vũ Phong trong phòng, Vũ Phong chỉ nhắc nhở:

- Kêu Đường Tam giám sát cả Hà Tỉnh Hoà nữa, hắn ta chắc chắn sẽ lung lay trước người con gái kia thôi.

Thái Chắc nhanh chóng đáp:

- Vâng.

Suy nghĩ này của Vũ Phong hoàn toàn đúng, Thái Chắc có thể kiểm định. Bởi lẽ Hà Tỉnh Hoà luôn dành một thứ tình cảm đặc biệt khi ở bên Chúc Tự Đan.

***

Buổi tối hôm nay, đích thân Hứa Phong Đàm mang cơm đến cho Chúc Tự Đan, khi anh mang đến, cô ấy vẫn còn đang ngồi thẫn thờ một mình trên giường.

Anh không cáu bẳn mà nhẫn nại nói:

- Ăn cơm đi, khi nào ăn xong thì gọi tôi, tôi sẽ dọn cho cô.

Chúc Tự Đan thầm nghĩ:

- Anh ta không cần mình làm gì, chỉ cần ở đây nằm đợi cơm bưng nước rót. Chiếc xích này cũng dài đấy chứ, đủ cho mình đi vệ sinh, đủ cho mình đi ra cửa sổ, thậm chí là mở cửa nhưng lại không thể bước ra khỏi phòng dù chỉ một bước.

Cô bật cười, nhưng chỉ là trong lòng, bởi vì cô không muốn gây chuyện với Hứa Phong Đàm, quá mệt mỏi rồi.

Hứa Phong Đàm đặt cơm ở mặt tủ đầu giường sau đó lại đi ra nhưng khi anh quay lại, cô không ăn ngay nên anh hỏi:

- Tại sao không dùng bữa?

Chúc Tự Đan không nói gì.

Hứa Phong Đàm lại bắt đầu suy đoán:

- Hay là cô đang nhớ nhung đến người đàn ông khác nên không chịu ăn?

Lúc này, Chúc Tự Đan mới chịu nhìn anh, cô nhìn anh rất lâu, sau đó mới nói:

- Đúng vậy, tôi nhớ Hà Tỉnh Hoà đấy, thì sao nào?

Tâm trạng của Hứa Phong Đàm trở nên không được tốt cho lắm, anh ta chạy nhanh tới chỗ cô mà hỏi:

- Cô nói lại một lần nữa đi.

Chúc Tự Đan rõng rạc.

- Tôi yêu Hà Tỉnh Hoà đấy, anh thỏa mãn chưa?

Ấn đường của anh nhíu chặt lại, tâm trạng trìu xuống, gân xanh trên tay cũng nổi lên. Chỉ sau đó một giây, anh liền đối chấp với cô.

- Cô yêu anh ta? Vậy sao trước kia còn nói yêu tôi? Trái tim của cô nhiều ngăn như vậy à?

Chúc Tự Đan tiếp tục cãi lại:

- Trái tim của con người vốn dĩ có bốn ngăn mà, tôi cũng vậy, vậy mà chỉ mới có hai người, à không một chứ. Hứa Phong Đàm, tôi hết yêu anh rồi, bây giờ phải tìm thêm ba người đàn ông nữa mới đủ được. Hay là tôi xem xét anh một…

Câu nói còn chưa dứt, Hứa Phong Đàm đã đưa tay lên cao rồi tát vào một bên má của cô, má cô nhanh chóng in hằn vết đỏ au.

Sự tức giận của anh đã lên cao đến đỉnh điểm, khiến cho tâm trí hỗn loạn, anh không kiểm soát nổi mình nên đã hành hung cô. Khi bình ổn hơn, anh nhìn cô gái nhỏ bé đang che mặt mà trái tim nhói lên.

Nhưng kỳ lạ, Chúc Tự Đan lại cười lớn, cô không khóc, không có một giọt nước mắt nào rơi trên má.

Thay vào đó, cô quyết định đứng dậy, tát trả lại anh, tuy sức của cô không bằng một phần mười của cô nhưng cô đã khiến trái tim anh đau gấp trăm, gấp ngàn lần rồi.

- Tôi trả lại anh.

Hứa Phong Đàm không muốn họ tiếp tục xô xát nên đã cầm chặt hai cổ tay cô lại, đè ép cô xuống giường rồi nói:

- Chúc Tự Đan, cô tàn nhẫn lắm, tàn nhẫn với tôi lắm.

Chúc Tự Đan vẫn cười, cô không ngần ngại mà nhìn thẳng vào mắt anh, tự tin đối lại:

- Tôi tàn nhẫn với anh, chắc là anh dịu dàng với tôi lắm, đúng không?

Hứa Phong Đàm như bị nói trúng tim đen, đúng vậy, anh cũng đâu có dịu dàng với cô. Anh đã tát cô, mà dường như đây là lần đầu tiên anh tát cô.

Anh còn chưa kịp nói gì thì Chúc Tự Đan lại nói thêm:

- Này, Hứa Phong Đàm, hay là anh cứ đánh tôi đi, thế còn hơn là anh tiếp tục nhốt tôi lại, tiếp tục động chạm vào thân thể tôi. Tôi ghét lắm, anh không biết à?

Từng câu từng chữ cứ như gai nhọn mà đâm thẳng vào trái tim của anh, mặc dù Hứa Phong Đàm là một người đàn ông mạnh mẽ nhưng về mặt tinh thần, anh yếu đuối hơn rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.