Sáng hôm sau, Chúc Tự Đan bị tiếng chim cùng với ánh mặt trời đánh thức. Cô mệt mỏi chống tay ngồi dậy, thân thể thấy hơi trống vắng thứ gì đó, cô nhìn xuống dưới thì mới biết mình đang không mặc gì, bên cạnh cô lại là Hứa Phong Đàm cũng đang trần thân trên, quần áo của họ vất tứ tung.
Cô thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ bọn họ thật sự đã làm cái kia?
Cô lật chăn lên thì thấy một vệt máu trên ga giường nên đâm ra sợ hãi.
Lúc này, Hứa Phong Đàm cũng bật dậy, anh nhìn thấy cô khóc lóc không thành tiếng thì hỏi:
- Khóc cái gì?
Chúc Tự Đan lập tức tấn công anh, cô đấm mạnh vào vòm ngực rắn chắc kia rồi trách cứ:
- Anh điên rồi, hôm qua anh đã làm gì tôi?
Hứa Phong Đàm bất động, anh nhanh chóng tiếp nhận hiện tại, sau khi suy nghĩ kỹ anh quyết định nói cho cô nghe sự thật.
- Cái gì cần làm đều đã làm.
Chúc Tự Đan nghe thấy vậy thì như muốn phát điên lên, cô còn trẻ mà, tại sao lại mất đi trinh tiết cho người xa lạ. Cô hận chính mình đã gặp anh, cũng hận chính anh vì đã xâm phạm cơ thể của cô.
Hứa Phong Đàm cầm chặt hai tay của cô, không cho cô khua khoắng lung tung. Vì thế mà máu từ cánh tay của anh cũng thấm ra băng vải.
Trong giây lát, Chúc Tự Đan mềm lòng, cô nhanh chóng muốn đứng dậy mặc quần áo nhưng lại xấu hổ nên nói với anh:
- Anh quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-ai-thanh-hon-toi-nguyen-rua-anh-ca-doi/2551927/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.