Đi từ trong nhà ra mới phát hiện mình đang ở một thôn xóm, bên cạnh là đồng ruộng. Trương Hằng nhìn thân thể đầy thương tích của mình, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định đi tới bệnh viện Bắc Sơn.
Con mẹ nó, lần này nhất định bị Trương Bình mắng thành chó…
“Anh là chó à! Chó hoang! Ngay cả một con chó cũng biết nghe lời người ta nói! Anh ngay cả chó cũng không bằng!”
Tiếng rít gào tức giận tràn ngập hành lang tầng 2 của bệnh viện Bắc Sơn, các ý tá chạy tới tấp đến phòng 202.
Không cần hỏi cũng biết, nhất định là bác sỹ Trương đang dạy dỗ anh trai không nghe lời.
“Em chỉ đi xem tình hình bệnh nhân một lát thôi, kêu anh ở lại chỗ này, anh tại sao còn chạy đi? Hiện tại những vết thương mới này là sao? Mới chỉ qua một buổi tối ra ngoài liền đánh nhau với người ta! Còn nữa anh nhìn xem, đây chính là cái áo em mới mua đó! Còn là áo số lượng có hạn em vất vả nhờ bạn bè nước ngoài đặt cho!”
“Này, Tôi là anh trai cậu đó. Anh cậu đều biến thành bộ dạng này, cậu còn vì một chiếc áo nổi cáu với anh?”
“Một chiếc áo thì làm sao? Cái áo đó không có em, anh chết chưa hết tội!”
“A a a! Đau quá! Cậu không thể nhẹ nhàng chút sao!”
“Sợ đau còn đi đánh nhau với người ta! Anh không đánh nhau sẽ chết à?”
Xử lý xong xuôi các loại vết thương, lửa giận trong lòng bác sỹ cũng phát tiết xong, gọi y tá bưng tới một phần bữa ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-ai-he-liet-2-ac-canh/4612711/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.