Sáng sớm hôm sau, nhìn người yêu thương còn đang ngủ say bên cạnh mình, Lượng Vũ âu yếm hôn lên trán Nguyệt Hiểu, nhẹ nhàng ôn nhu cùng trìu mến nhìn Nguyệt Hiểu: "Nguyệt Hiểu, ngươi nhất định phải bình an vô sự..." Mà lúc này Phong Dạ Hiểu, Mị Nhi và Thị Nguyệt - ba người các nàng đang đứng ở ngoài cửa chờ đợi. "Quận chúa, chúng ta có thể vào không?" Lượng Vũ lần thứ hai kiểm tra quần áo trên người Nguyệt Hiểu, xem có chỗ nào không chỉnh tề hay không rồi mới mở miệng nói: "Mời vào." Vừa vào bên trong phòng, Dạ Hiểu nhìn thấy Nguyệt Hiểu nằm trên giường, dáng vẻ mệt mỏi. Dù còn đang say giấc nhưng gương mặt vẫn mang theo ý cười cùng vui vẻ. "Quận chúa, ta hỏi một câu nha. Hôm qua ngươi rất nhiệt tình đúng không?" Bị hỏi chuyện tư phòng, Lượng Vũ nhất thời ngượng ngùng đỏ mặt. "Xem ra thôi tình tán do ta điều chế hiệu quả cũng không tệ lắm!" Hồ Mị Nhi ở một bên cũng tiếp lời, hoàn toàn không để cho Lượng Vũ có chút nào trốn tránh. Thôi tình tán?... Thảo nào ngày hôm qua dục vọng trong lòng nàng đối với Nguyệt Hiểu lại mạnh mẽ như vậy, muốn nàng ấy hết lần này đến lần khác. Quay mặt nhìn về phía Nguyệt Hiểu đang ngủ say trên giường, khóe môi nàng không khỏi mỉm cười hạnh phúc. Nguyệt Hiểu! Ngươi là của ta, dù là thân hay là tâm chỉ thuộc về duy nhất Trầm Lượng Vũ ta thôi!!! Quay mặt nhìn về phía ba người kia, Lượng Vũ nói: "Hai vị muốn tiếp tục trò chuyện hay làm việc khác quan trọng hơn?" Đáng ghét, nàng lại bị Phong Dạ Hiểu lừa một lần nữa! "Được rồi, bắt đầu làm chuyện chính đi." Nói xong, Phong Dạ Hiểu muốn đi đến bên cạnh Nguyệt Hiểu nhưng lại bị Thị Nguyệt nắm chặt tay: "Dạ Hiểu..." Người nhất định phải làm như vậy sao? Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thị Nguyệt, Phong Dạ Hiểu chỉ là đạm nhiên nói: "Thị Nguyệt, đừng ngăn cản ta nữa, chỉ có như vậy ta mới có thể cứu Tiểu Tam." Cũng chỉ có như vậy, nàng mới có thể khiến người kia đến gặp nàng. Thị Nguyệt khẽ thở dài, sau đó mới buông tay. Bởi vì nàng biết tính tình của Dạ Hiểu so với Nguyệt Hiểu còn cố chấp hơn, nếu nàng ấy đã quyết định chuyện gì thì vô luận như thế nào cũng muốn hoàn thành. "Dạ Hiểu tiểu thư, ta nhất định sẽ đem Tuyền tiểu thư đến trước mặt ngươi." Đây là lời hứa của Lượng Vũ đối với Dạ Hiểu, bởi vì chỉ có nàng ấy mới hiểu, nguyên nhân lớn nhất mà Dạ Hiểu làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì. "Bắt đầu thôi!" Hồ Mị Nhi mở hòm thuốc, lấy ra tất cả khí cụ cần dùng để truyền máu. Cũng bắt đầu từ đây, một hồi truyền máu kinh thiên động địa Do Hồ Mị Nhi dẫn đầu, Thị Nguyệt là phụ, thay hai chị em nhà họ Phong đổi máu. Mà Lượng Vũ ở ngoài cửa hộ vệ, không cho bất luận kẻ nào quấy rối các nàng. - ---------------------------------------------------------------------------- Đồng thời trong lúc đó, Văn Nhân Tuyền đã đến vùng ngoại ô kinh thành, chỉ vì sắc trời còn rất sớm nên bốn bên cửa thành còn chưa mở, vì vậy trước tiên đoàn người bọn họ chỉ có thể ở vùng ngoại ô chờ đợi. "Tiểu thư, đã đi nhiều ngày đường như vậy, người không nghỉ ngơi một chút sao?" Ngâm Phong ôn nhu hỏi Văn Nhân Tuyền đang đứng trông về kinh thành phía xa. "Ngâm Phong, ngươi nghĩ mục đích lần này mà ta đến đây để làm gì?" Ngâm Phong biết Văn Nhân Tuyền đối với chuyện mấy năm trước vẫn còn nhiều khúc mắc nan giải. "Tiểu thư, người đến đây chỉ vì muốn gặp nàng ấy!" "Nếu như gặp mặt sẽ chỉ làm ta càng thương tâm, vậy ta không gặp thì tốt hơn..." Đối với chuyện tình cảm của năm đó, nàng vẫn có nhiều điều chưa rõ, tâm trạng nàng rối bời, vì vậy nàng đưa ra một quyết định. "Ngâm Phong, một chút nữa ngươi mang Chiêu Tài, Tiến Bảo vào thành. Ta và Tài Nguyên, Quảng Tiến ở chỗ này chờ các ngươi." Văn Nhân Tuyền yếu ớt nói. Mắt thấy Văn Nhân Tuyền không dám đối mặt với chuyện trước đây mà chọn cách rút lui. Ngâm Phong cũng không khuyên giải thêm lời nào nữa, nàng chỉ lĩnh mệnh làm việc thôi. - ----------------------------------------------------------------------------- Dạ Hiểu nằm ở trên giường nhìn Nguyệt Hiểu bên cạnh, cả người đã bị rót ma phí tán do Thị Nguyệt tinh luyện, toàn thân cũng không có cảm giác. "Tiểu Tam, ngươi yên tâm, ta nhất định bảo vệ ngươi bình an!" "Dạ Hiểu tiểu thư, kế tiếp ta sẽ truyền ma phí tán vào cơ thể người, Mị Nhi sẽ dùng Quỷ Y lưu dưỡng song đầu huyết điệt làm chất dẫn để đổi máu, sau đó thì dùng phương pháp ngân châm phong huyệt, làm cho máu trong cơ thể người và chủ tử trao đổi." Thị Nguyệt giải thích quá trình đổi máu, Dạ Hiểu cũng vì công dụng của ma phí tán mà hôn mê. Quá trình đổi máu tuy thong thả mà trắc trở, dù chỉ môt sai lầm nhỏ cũng rất nghiêm trọng, tính mệnh của Dạ Hiểu và Nguyệt Hiểu cũng khó bảo toàn, đây là thời gian khảo nghiệm y thuật của Mị Nhi. Chỉ thấy hai tay nàng đắc lực đều nhanh chóng lấy ra ngũ mai kim khâu, sau đó phân biệt quanh thân đại huyệt của hai người mà châm vào, Thị Nguyệt thì ở bên cạnh cẩn thận đưa khí cụ cho Mị Nhi. Còn Lượng Vũ đứng ở ngoài cửa chờ đợi, chỉ sợ có người quấy nhiễu. - -------------------------------------------------------------------- Ngâm Phong và Chiêu Tài, Tiến Bảo đứng ở trước cửa Sở quận vương phủ chờ người thông truyền. "Xin hỏi Phong Dạ Hiểu tiểu thư có ở đây không ạ? Chúng ta là người của Bách Thảo Đường được nàng mời đến." Gia đinh của Vương phủ vừa nghe đến Bách Thảo Đường liền nhanh chóng đi vào bẩm báo Sở quận vương, chỉ chốc lát liền thấy Sở quận vương vội vội vàng vàng ra đến: "Là đại phu của Bách Thảo Đường sao? Mời vào." "Cảm tạ." Ngâm Phong và hai người khác dường như đã quá quen với cảnh tượng này, vì vậy cũng không cùng Sở quận vương nói điều gì mà bước chân vào vương phủ. "Đông Nhi, nhanh đi thông báo cho quận chúa, người của Bách Thảo Đường đã đến." Sở quận vương ở trong đại sảnh chiêu đãi khách nhân, thuận tiện phân phó Đông Nhi đi tìm Lượng Vũ. "Có thể thuận tiện đưa Phong Dạ Hiểu tiểu thư đến đây không?" Ngâm Phong nói, tuy là nghi vấn nhưng vô hình chung trong đó như là mệnh lệnh, làm cho người khác phải vâng theo. "Dạ." Vì vậy Đông Nhi buông xuống ấm nước trà đãi khách, đi ra ngoài tìm Lượng Vũ đến gặp người của Bách Thảo Đường. Mà Sở quận vương nhìn Ngâm Phong dáng vẻ uy nghiêm, u tư trầm tĩnh, liền nghĩ lầm nàng chính là Kim Ngọc Hồi Xuân – Văn Nhân Tuyền. "Vài ngày trước bản vương cho người đi xung quanh tìm kiếm hành tung của Nhân Tuyền tiểu thư, đáng tiếc như cũ không có bất cứ tin tức nào, hôm nay có được hân hạnh gặp mặt, thật là vinh dự của bản vương." Nghe thấy Ngâm Phong bị lầm là Văn Nhân Tuyền, Chiêu Tài và Tiến Bảo ngồi ở một bên cười khúc khích, mà Ngâm Phong cũng thập phần xấu hổ. "Vương gia, ta không phải đường chủ, ta chỉ là nha hoàn tùy thân của nàng mà thôi." Ngâm Phong đạm nhiên giải thích, tựa hồ loại hiểu lầm này không phải lần đầu tiên xảy ra. Mà Sở quận vương nghe vậy cũng ngại ngùng lắp bắp giải thích: "A... Ngại ngùng..." - ---------------------------------------------------------------------- Mị Nhi cầm lấy Quỷ Y tỉ mỉ bồi dưỡng song đầu huyết điệt, chỉ thấy huyết điệt nhất chích màu đỏ như máu, hình thể chỉ nhỏ có nắm tay, nhưng hai đầu thoạt nhìn dị thường quỷ dị. "Thị Nguyệt, ngươi tạo vết thương cho Dạ Hiểu và Nguyệt Hiểu đi, ta muốn phải dùng song đầu huyết điệt làm cho các nàng đổi máu." Vì vậy Thị Nguyệt nhanh chóng ở trên tay hai người tạo ra một điểm nhỏ vết thương, chỉ thấy máu cứ như vậy chảy ra, mà Mị Nhi đã đem song đầu huyết điệt đặt ở miệng vết thương các nàng. Song đầu huyết điệt hình thể lập tức bành trướng gấp đôi, mà mặt ngoài cũng hiện ra ám hồng sắc, biểu thị là độc huyết trong cơ thể Nguyệt Hiểu đang đi qua huyết điệt truyền vào cơ thể của Dạ Hiểu. Tương đối giống nhau, máu trong người của Dạ Hiểu đi qua huyết điệt truyền vào trong người của Nguyệt Hiểu, vì vậy mà một bên mặt của huyết điệt là máu độc ám hồng sắc còn một bên là máu tươi đỏ thẫm nhìn mà ghê người. "Thị Nguyệt, kế tiếp là giai đoạn đổi máu quan trọng nhất, phải điều tiết tốc độ đổi máu của hai người, không được quá nhanh cũng không được quá chậm, hơn nữa cần đồng dạng tốc độ, nếu không Dạ Hiểu các nàng sẽ rất nguy hiểm." Mị Nhi vừa hướng Thị Nguyệt giải thích độ khó của bước kế tiếp, vừa ở trên người của Dạ Hiểu thi châm, tránh cho tốc độ lưu truyền máu huyết quá nhanh. "Ta đã hiểu, ta sẽ nghe ngươi mà làm." Thị Nguyệt cũng lấy ra ngân châm, quan sát tình trạng cơ thể của Nguyệt Hiểu có gì không tốt hay không. Nếu như tốc độ đổi máu quá nhanh, mượn ngân châm phong huyệt, làm cho máu huyết lưu chuyển chậm lại, nếu như tốc độ đổi máu quá chậm, phải rút ngân châm làm cho máu lưu thông bình thường. Điều này không chỉ làm tiêu hao thể lực của Mị Nhi và Thị Nguyệt, mà hai người các nàng còn phải tập trung cao độ. Nhưng như vậy cũng chưa phải là khó khăn nhất, mà chỗ khó khăn nhất là không thể làm sai thời gian đổi máu, chuyện này thật là khó tính toán? - ------------------------------------------------------------------------- "Quận chúa, người của Bách Thảo Đường đến phủ bái phỏng, chỉ rõ muốn diện kiến Dạ Hiểu tiểu thư, Vương gia phân phó ta tìm người đi gặp khách." Đông Nhi tìm nửa ngày trong vương phủ, rốt cục tìm được Lượng Vũ. Người của Bách Thảo Đường tại sao lại đến vào đúng lúc này kia chứ? "Người đến có phải là Văn Nhân Tuyền hay không?" Lượng Vũ hỏi. "Đông Nhi không biết, chỉ biết là người của Bách Thảo Đường, đến là hai nam một nữ, hiện tại đang chờ ở phòng khách." Lượng Vũ trầm tư một hồi, sau đó mới nói: "Đông Nhi, ngươi trở về nói với phụ vương, hiện tại ta và quận mã, cùng với Phong Dạ Hiểu đều có chuyện cần làm, không thể ra gặp khách, thỉnh người của Bách Thảo Đường lưu lại phương thức liên lạc, chậm một chút chúng ta sẽ tìm bọn họ." Người của Bách Thảo Đường đương nhiên trọng yếu nhưng thủ thuật đổi máu ở bên trong mới là quan trọng hơn hết. Nếu như thất bại, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng vô pháp cứu giữ tính mạng của Nguyệt Hiểu và Dạ Hiểu, mà nàng không để chuyện gì xảy ra cho Nguyệt Hiểu, nhất định không, nàng sẽ không để mất đi người mình yêu thêm một lần nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]