Đêm khuya thanh vắng, bóng tối lan tràn khắp không gian, nơi nơi tràn đầy mùi chết chóc, máu tươi vung vãi khắp nơi xộc vào trong mũi thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Một tiểu cô nương khoảng mười một mười hai tuổi, một mình trên vách núi cô tịch ảm đạm. Nếu quan sát thật kĩ ta có thể thấy rõ trên người đứa bé có vô số vết thương khác nhau, một tiểu cô nương nhỏ như vậy mà phải chịu đựng nhiều vết thương thật khiến người nào nhìn thấy cũng giật mình thương xót. Mà nhìn lại khắp nơi trên mặt đất máu chảy thành sông, thi thể của rất nhiều người nằm la liệt, cảnh tượng đó giữa chốn u uất này chỉ sợ người thường nhìn thấy phải khiếp đảm không thôi.
"Đừng mà... Các ngươi không cần chết...đừng mà, đừng bỏ ta mà." Một thanh âm thập phần suy yếu từ trên giường truyền đến. Dường như chủ nhân của thanh âm này đang trải qua một chuyện rất đáng sợ.
"Nguyệt Hiểu, tỉnh tỉnh..." Phong Nguyệt Hiểu được một thanh âm ôn nhu kêu gọi mà tỉnh lại, vừa mới khôi phục thần trí được một chút, cũng không để ý đối phương là ai, liền bật người ngồi dậy nhanh chóng tiến vào trong lòng đối phương.
"Đừng mà... "
"Không sao, không có việc gì đâu. Ngươi chỉ là gặp ác mộng mà thôi, không phải sợ." Một giọng nữ nhân ôn hòa từ trên đầu Nguyệt Hiểu truyền đến làm cho nàng nhất thời quên đi cơn ác mộng.
"Cảm tạ ngươi... Thị Nguyệt..." Hình như mùi hương trên người Thị Nguyệt thay đổi? Hơn nữa... Bộ ngực hình như cũng lớn hơn trước thì phải,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuon-cuon-hong-tran-chi-nguyen-nhan-bat-diet/1421089/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.