Đêm đã khuya, Sở quận vương đứng ở cửa cung chờ rất lâu nhưng vẫn không thấy Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ đi ra, thừa dịp cửa cung còn chưa đóng hắn liền dẫn theo Sở vương phi xoay người lên xe ngựa rời đi. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ phải đi chung một chiếc xe.
Đông Nhi vốn luôn theo hầu Lượng Vũ nhưng lúc nãy nàng bị Sở vương phi kêu ra xe ngựa hầu hạ nên thành ra trên xe chỉ có hai người các nàng - Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ. Không khí bên trong xe ngựa thập phần ngột ngạt khó xử. Từ lúc ra khỏi hoàng cung, trong xe ngựa vẫn giữ nguyên một bầu không khí yên lặng, không ai nói chuyện với ai câu nào, mà việc này làm cho một người hiếu động như Nguyệt Hiểu có chút không quen.
"Ta nói... Quận chúa..." Ta có thể ngồi gần ngươi không?
Nguyệt Hiểu đưa mắt nhìn về phía Lượng Vũ đang ngồi yên nhắm mắt dưỡng thần, nàng muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí ảm đạm lúc này nhưng nàng không dám nói lớn. Thanh âm có phần nhỏ nên hình như Lượng Vũ không nghe nàng nói gì. Mà nếu thật sự là như vậy nàng cũng không dám nói lớn, nàng rất sợ Lượng Vũ nổi giận. Khi đó không biết quận chúa sẽ phạt nàng quỳ đến bao giờ nữa đây.
"Ngươi nói cái gì?" Đôi chân mày thanh tú của Lượng Vũ nhíu lại, trong đầu nàng nghĩ tại sao lúc nào nói chuyện với nàng tên này cũng ấp a ấp úng, nhút nhát sợ chuyện, thật không giống vừa rồi uy phong lẫm liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuon-cuon-hong-tran-chi-nguyen-nhan-bat-diet/1421088/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.