Chậc chậc, hèn gì. Anh không muốn kéo dài ở lại một nơi lạnh lẽo này, vội gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, chính là anh ta”
Phùng Dịch xua tay cho người kia ra ngoài, sau đó lấy điện thoại gọi cho một người: “Alo?”
“Tôi đây, có chuyện gì mà Cục trưởng Phùng ở nơi xa xôi lại quan tâm gọi đến cho tôi thế?”
Anh khinh thường đáp: “Ai thèm quan tâm anh chứ? Tôi muốn gặp anh để nói chuyện một chút”
“Chậc, chuyện quan trọng gì mà có thể khiến anh chủ động tìm tôi vậy?”
“Đến lúc đó rồi nói”
[…]
“Bác Châu, tìm cháu có việc gì sao?”, Lưu Yển Nguyệt nhìn người đàn ông có mái tóc hoa râm trước mặt, nhẹ nhàng lên tiếng. Người kia thấy cô đến liền nở nụ cười thân thiện: “Cháu ngồi trước đi rồi chúng ta nói chuyện”
Bàn tay khuấy khuấy tách trà trước mặt, cô nâng mí mắt khẽ nói: “Chuyện bác muốn nói có phải liên quan đến Phùng Dịch hay không?”
Bác Châu nghe vậy liền bật cười, giơ ngón cái tán thưởng: “Không hổ danh là con gái của Lâm Ngạn. Yển Nguyệt à, cháu không khác gì mẹ mình năm đó đâu”
Lưu Yển Nguyệt mỉm cười tận hưởng lời khen: “Cảm ơn bác, so với mẹ, cháu còn non lắm”
“Lại khiêm tốn rồi. Lần này bác gọi cháu đến, một phần cũng liên quan đến Phùng Dịch, cũng liên quan đến cháu”
“Ồ, là việc công ty của cháu đột ngột phá sản?”
Bác Châu gật đầu: “Có đã nghi ngờ về việc này?”
“Đúng là có nghi ngờ, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-sung-rieng-minh-vo/2832336/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.