Sáng hôm sau, Lưu Yển Nguyệt tỉnh lại nhờ cơn ngứa ngáy bên trong cổ họng. Cô ho khẽ vài tiếng, sau đó thấy cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Vì sự việc xảy ra hôm qua, cô hơi chột dạ mà kéo chăn che người. Phùng Dịch nhìn sắc mặt ửng hồng của cô gái ngồi trên giường thừa biết đang nghĩ về cái gì.
Anh đặt cháo cá trên tay xuống bàn, rồi đi đến trước mặt cô: “Anh giúp em mặc quần áo vào”
“Không cần đâu”, lời nói vừa phát ra, Lưu Yển Nguyệt liền trợn tròn mắt. Giọng nói của cô hu hu hu hu, sao thành ra như thế nào. Lời từ chối có cũng như không, bàn tay kia cầm áo đưa đến tròng vào đầu cô.
Lưu Yển Nguyệt nhăn mặt lên tiếng: “Em nói không cần mà, em tự làm được”
Phùng Dịch nghe vậy rũ mắt nhìn xuống, giọng nói có chút ngạo mạn: “Cần hay không không do em quyết định. Em tốt nhất nên ngồi yên một chỗ đi”
“Anh đang cấm túc em đó à?”, cô nhướng mày, cao giọng hỏi. Người đàn ông kia không ừ hử tiếng nào, chỉ âm thầm làm việc của bản thân.
Lưu Yển Nguyệt hít sâu một hơi, cầm tay anh lại: “Phùng Dịch, anh trả lời em”
[…]
“Bộ trưởng, không hề tìm thấy Cục trưởng Phùng ở chỗ này. Chỉ có thiết bị định vị của anh ấy nằm gần mép bờ sông thôi”
Nghe cấp dưới báo cáo, chân mày của bộ trưởng Châu càng chau chặt lại. Rốt cuộc người đã đi đâu được chứ? Nếu bị thương chắc chắn sẽ không đi xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-sung-rieng-minh-vo/2832314/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.