Dù nghĩ là vậy nhưng anh vẫn cho người bám theo: “Được rồi, bay theo đường đi của họ. Nhớ là trước tiên đừng để bọn họ phát hiện”
“Rõ”
[…]
“Cậu trai trẻ à, cậu mau ra đây xem đi. Có phải là người ta đang đến tìm cậu hay không?”, giọng nói của bà lão vọng vào trong phòng có chút gấp gáp. Phùng Dịch nghe vậy liền nhíu mày đi ra ngoài.
“Có ai đến sao bà?”
Bà lão xua tay, chỉ lên bầu trời: “Nhìn kia kìa, những thứ bay bay trên trời ấy. Thứ đó đã lượn qua lượn lại ở khu vực làng chúng ta hơn hai mấy vòng rồi”
“Bà có biết chúng đến từ hướng nào không ạ?”
Bà lão nghe vậy suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Là phía bìa rừng đi vào, hình như là cùng lúc với những người đi hái măng về. Lúc đầu thì bay rất cao, khi vào khu vực làng thì bay thấp xuống như vậy”
Phùng Dịch cong môi: “Cảm ơn bà, để cháu đi xem một chút”
“À, cẩn thận một chút. Coi chừng là kẻ địch đó”
Đối với lời lo lắng của bà lão, anh lắc đầu khẳng định: “Không đâu bà, là cứu viện đã đến”
Lưu Yển Nguyệt ở trong phòng nghe được cuộc đối thoại của anh và bà lão cũng đi ra. Đi theo sau lưng anh, cô không kiềm được thắc mắc mà lên tiếng hỏi: “Phùng Dịch, có thật là người ta đến cứu mình không?”
Phùng Dịch quay đầu, nắm tay cô kéo vào lòng, vỗ vỗ vài cái: “Em yên tâm đi”
Ngần đầu nhìn lên cao, trên bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-sung-rieng-minh-vo/2832312/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.