Nhưng Thẩm Ngọc Đình lại nói, mấy ngày nay Nhiên Nhiên rất bận rộn, là vợ của chủ tịch, hôm nay sợ là cô còn vất vả hơn cả cô dâu vào ngày cưới, không chừng cho tới bây giờ cô vẫn chưa ăn bắt cứ thứ gì. Bạch Tiểu Tiểu nghe thế liền do dự. Cô ấy rất rõ Nhiên Nhiên là cô gái như thế nào, bảo cô tao. nhã hào phóng đi theo bên cạnh Mặc Tu Trần xã giao, tươi cười chào đón tất cả mọi người không làm khó được cô, nhưng đó cũng không phải tính cách thật của Ôn Nhiên. Trong máy bữa tiệc trước ka, hai người các cô chui vào một góc văng vẻ thỏa sức ăn uông rôi chơi bời vui vẻ. Dưới sự “dẫn dụ” của Thảm Ngọc Đình, cuối cùng Bạch Tiểu Tiểu cũng đi. Ôn Nhiên cười vui vẻ: “Đúng vậy, cậu chính là thiên sứ từ trên trời cao phái xuống đó, mau đến đây ăn nhiều một chút.” Ôn Nhiên quay đầu nhìn về phía giữa đại sảnh, Cố Khải đang đứng cùng Mặc Tu Trần, không biết họ đang nói về cái gì, lúc cô nhìn sang Mặc Tu Trần giống như cảm nhận được, đôi mắt sâu sắc của anh nhìn về phía cô. Xuyên qua đám đông, ánh mắt của anh và cô giao nhau, khóe môi gợi cảm gợi lên một vòng cung dịu dàng khiến nhịp tim cô bị lỡ nhịp. Thẩm Ngọc Đình đứng bên cạnh nhìn theo ánh mắt của Ôn Nhiên, thấy Mặc Tu Trần đang nhìn Ôn Nhiên đầy dịu dàng, trong lòng liền đau nhói, tay cầm ly bỗng nhiên siết chặt. “Nhiên Nhiên, cậu chảy nước miếng rồi kìa!” Bạch Tiểu Tiểu mỉm cười trêu ghẹo, Ôn Nhiên thu hồi ánh mắt, trừng cô ấy: “Có muốn tớ dẫn cậu đi tìm chú Bạch và dì Kiều hay không.”
Ôn Nhiên bật cười: “Tớ trách cậu làm gì, cô ấy đến đây cũng chỉ liếc nhìn Mặc Tu Trằn, lại không thể làm được gì, coi như cô ấy không nhìn thì cũng có người phụ nữ khác nhìn. Cậu không biết đâu, tối nay tớ đi theo bên cạnh anh ấy nghe được rất nhiều người phụ nữ bàn tán, nhìn thấy rất nhiều người nhìn Tu Trần bằng ánh mát đầy yêu mến.” Chỉ cần bọn họ không cướp chồng với cô, Ôn Nhiên không thèm để ý đến sự yêu thích của mấy cô gái kia, cũng không thể đi quản trong lòng người ta không được thích ai được. Tối nay Tu Trần đúng là rất đẹp trai, cho dù trong máy khách mời đến đây không có nhiều thanh niên tài giỏi đẹp trai hay tinh anh trên thương trường, nhưng cũng có nhiều danh nhân thành đạt đứng ở đó, Mặc Tu Trần vẫn là người có sức hút nhất trong đám đông, đẹp trai nhất, quyến rũ nhất khiến phái đẹp không thể rời mắt. *Ài, loại tiệc này đúng là nhàm chán nhất, một đám người đạo đức giả, toàn nói mấy lời dối trá.” Bạch Tiểu Tiểu nhìn những người đang nói chuyện với nhau, nhỏ giọng cảm thán. Ôn Noãn cười khẽ, rất đồng cảm: “Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy như thế, một đám người dối trá, thay vì nói máy lời không đáng tin còn không bằng thoải mái ăn uống.” “Cho dù không có Mặc Tu Trần bên cạnh, cậu cũng nghĩ như vậy sao?” Bạch Tiểu Tiểu bỡn cợt, Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần mới chỉ tách ra trong chốc lát, hai người đã xuyên qua đám đông mà nhìn nhau đắm đuối, sao có thể không khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị… Ôn Nhiên khẽ nhíu đôi mày thanh tú, làm bộ tràm ngâm suy nghĩ, một lát sau mới phun ra một câu: “So với những đồ ăn này, tớ vẫn thích ở cùng Tu Trần hơn.” *Đúng là không biết xấu hồ!” Tuy ngoài miệng Bạch Tiểu Tiểu cười nhạo cô, nhưng ở trong lòng cô ấy thực sự vui mừng thay cho Ôn Nhiên. “Nhiên Nhiên, sao không thấy Ngọc Đình, cô ấy đi đâu rồi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]