“Nếu như cô ta thực sự là con gái của Cố Nham thì có kịch hay rồi.” Tiêu Văn Khanh ở đầu dây bên kia cười mỉa, bà ta thật hy vọng suy đoán của mình là đúng. Nghĩ mà xem, Mặc Tu Trần chẳng có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào, lại một mực yêu Ôn Nhiên, có đánh chết bà ta cũng không tin. Lúc đầu bà ta cho rằng Mặc Tu Trần muốn lợi dụng Ôn Nhiên, sau đó mới phát hiện anh đối xử với Ôn Nhiên thật lòng thật dạ, thậm chí còn sinh ra đủ loại nghi ngờ với Trình Giai, người mà bà ta tìm đến. Mặc dù không vạch trần thân phận của Trình Giai với bên ngoài nhưng Trình Giai đã thẳng thắn với Mặc Tu Trần. *Có ích lợi gì? Mẹ nên mong chờ cô ấy không phải là con gái Có Nham đi, nếu cô ấy là con gái của Có Nham, lại có thêm nhà họ Cố che chở, mẹ muốn đối phó với Ôn Nhiên thì có mà nằm mơ.” Mặc Tử Hiên không nhịn được đả kích Tiêu Văn Khanh. “Tử Hiên, con không hiểu, nếu Ôn Nhiên là con gái Cố Nham thì cô ta không thể được xem như một người phụ nữ?” *Ý mẹ là gì, cô ấy không phải là phụ nữa, chẳng lẽ còn chuyển giới được sao?” Mặc Tử Hiên cảm thấy nhất định là bệnh tâm thần của Tiêu Văn Khanh tái phát. “Tử Hiên, con tin mẹ đi, mẹ nói cho con biết một chút, đời này con gái của Cố Nham không thể sinh sản, Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần đã kết hôn lâu như vậy cũng không thấy mang thai, chuyện này rất không bình thường. Mấy ngày nay con nhất định phải chú ý kỹ, nếu như cô ta thật sự là con gái của Cố Nham, con cứ nói chuyện này cho Mặc Kính Đằng, chuyện còn lại con không cần quan tâm.” “Những gì mẹ nói đều là sự thật?” Mặc Tử Hiên cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi.
Một lúc lâu sau, Mặc Tử Hiên mới trả lời: “Được, con nhất định sẽ điều tra.” Sau khi cúp điện thoại, một lúc lâu sau anh ta vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Ôn Nhiên thật sự có quan hệ với nhà họ Có? Đột nhiên trong lòng anh ta sinh ra mâu thuẫn, một mặt hi vọng Ôn Nhiên là con gái của Cố Nham, như vậy nhất định sẽ là đả kích nặng nề với Mặc Tu Trần, một mặt lại không hi vọng cô là con gái của Có Nham Một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp như vậy, dù anh ta có quên đi tình cảm của mình với cô cũng không muốn cô thực sự không thể sinh con, bởi vì Mặc Tử Hiên vẫn cho rằng một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ sinh con dưỡng cái cho anh ta. Buổi tối, Ôn Nhiên đi ngủ rất sớm. Để ngày mai có một trạng thái tốt nhất đi sân bay đó Mặc Tu Trần, cô đi ngủ rất sớm. Trong lúc mơ mơ màng màng, Ôn Nhiêm cảm giác có thứ gì đó cứ quấy rầy mình, cô nhíu mày, đưa tay lên vỗ thứ đó một cái, sau đó, cỗ tay bị một bàn tay to nắm lấy, bên tai vang lên một tiếng cười trầm ám quen thuộc. Ôn Nhiên giật mình tỉnh lại, đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ nhìn phía trước, một khuôn mặt tuân tú gân trong gang tác: “Tu Tràn, anh đã về rồi sao?” “Anh đi suốt đêm để trở về, em lại đập anh như một con muôi.” Đôi mắt sâu thẳm của Mặc Tu Trần nhìn Ôn Nhiên đầy dịu dàng, nơi khóe miệng xuất hiện một nụ cười cưng chiều, vừa nói, hơi thở ấm áp phun ra phả vào mặt cô, cảm giác nóng bỏng ấy khiến nhịp tim cô đột ngột tăng nhanh mà không thể giải thích được. Cảm giác buồn ngủ tản đi, Ôn Nhiên chớp mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, giữa hai hàng lông mày dần xuất hiện nụ cười: “Ai bảo anh quấy rày giác ngủ của em.” “Anh không muốn đánh thức em, Nhiên Nhiên, em ngủ tiếp đi.” Mặc Tu Trần nói xong liền cúi đầu hôn lên mặt cô, vừa rồi chính là cảm giác này, trên mặt ngứa ngáy, bị anh hôn như thế cô liền cười khúc khích, né tránh nụ hôn của anh, hai tay lại không nhịn được quàng qua cổ anh, giọng nói tràn đầy nũng nịu: “Tu Trần, đừng nghịch nữa, nhột quá.” Anh ấy hoàn toàn không phải hôn mà là đang liếm cô, có thể không nhột được sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]