“Được!”
Ôn Nhiên không có ý kiến.
Buổi trưa, mười một giờ bốn mươi phút, Mặc Tu Trần mới đến nhà máy.
Ôn Nhiên đã bàn bạc xong chuyện bồi thường với hai nhà họ Trần và Vương, cô đang chờ đến ba giờ chiều cảnh sát tuyên bố nguyên nhân của tai nạn.
“Nhiên Nhiên, em cực khổ Theo ý kiến của Mặc Tu Trần, anh không muốn Ôn Nhiên xử lý mấy chuyện này.
Có thể là Ôn Nhiên cảm thấy nếu cô đã cam kết thì phải có trách nhiệm ra mặt, mà không phải chờ Đàm Mục xử lý tốt tất cả mọi chuyện rồi mới làm dáng, bộc lộ quan điểm của mình ở trước mặt truyền thông.
Hôm đó Đàm Mục còn bị thương, đến bây giờ vẫn còn được tính là bệnh nhân đáy.
*So với anh phải đi công trường hóng gió trong thời tiết lạnh lẽo như thế này, em ở trong phòng làm việc rất ấm áp, không có gì cực khổ, nhà họ Vương và nhà họ Trần cũng không có làm khó em.”
Ánh mắt Ôn Nhiên lộ vẻ tươi cười, cô nhìn Mặc Tu Trần đầy chăm chú.
“Chúng ta đi ăn trưa đã, ăn xong lại nghỉ ngơi một lát, buổi chiều còn phải cùng anh gặp gỡ mấy nhà báo kia nữa đó.”
“Em sang phòng bên cạnh gọi anh trai em.”
Ôn Nhiên cười, xoay người muốn rời đi.
“Nhiên Nhiên, anh em đi đứng không tiện, chờ qua một thời gian nữa đi, đến lúc đó anh ấy hoàn toàn bình phục, anh sẽ mở tiệc ăn mừng luôn.”
Mặc Tu Trần vươn tay siết cổ tay Ôn Nhiên, kéo cô vào trong lòng.
Thật ra anh chỉ muốn cùng nhau ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien/620612/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.