Cô đi hết con đường này đến con đường khác, hiện tại bây giờ đã 4h30 phút sáng, những ánh đèn đường mờ ảo vẫn còn mở sáng chiếu rọi xuống mặt đường, dòng người qua lại cũng có một số ít đa số họ đi tập thể dục, còn lại là những chiếc xe chở hàng hóa đang vận chuyển vào thành phố, tiếng kèn inh ỏi của những chiếc xe làm cô bừng tỉnh khỏi suy nghĩ hỗn độn từ nãy đến giờ, cô cứ đi khắp con ngõ hẻm những nơi anh có thể đến những nơi mà anh từng làm việc nhưng họ đều nói rằng anh không có đến.
“Phải tìm anh ở đâu đây?Gia Long rốt cuộc anh đang ở đâu vậy hả?”
Cô bất lực khụy gối xuống nền đất lạnh, chân tay của cô cũng rã rời cả rồi cô đã chạy như vậy được 1 tiếng đồng hồ rồi, mồ hôi trên trán nhễ nhại xuống cổ, cả người cô đều thấm ướt những giọt mồ hôi, tuy vậy cô vẫn không muốn bỏ cuộc mà đứng bật dậy gượng người tiếp tục đi tìm anh.
Cuối cùng cô đã chạy đến đồn cảnh sát, cô miêu tả với cảnh sát về hình dạng tướng mạo bên ngoài của anh nhưng không ai biết được tung tích của anh, và chưa đủ 24h nên không thể nói rằng mất tích được nên cảnh sát không thể giúp cô còn hẹn rằng đúng 24h sau hãy quay lại.
Thẩm Nhất Đang đầu tóc rối bù, cả người lấm lem bùn đất cô vô thức đi trong màn đêm ấy, ánh mặt trời cũng dần lên trên đỉnh cô có thể nhìn thấy được ánh bình minh lên cao, chiếc bụng của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-cam-bay-hon-nhan/971850/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.