Mấy ngày trước dịp năm mới, công ty của Cố Ngôn có cuộc họp thường niên.
Tôi nghĩ anh sẽ về muộn, đang định tắt máy đi ngủ thì chuông điện thoại reo lên.
Tôi nói "Alo", giọng của anh ấy từ trong ống nghe truyền ra.
"Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đi."
Tôi từ máy tính ngẩng đầu, bên ngoài trời đã tối.
Bên kia thúc giục: "Nhìn chưa?"
Tôi gật đầu "Ừ" một tiếng.
"Nhìn kĩ."
Khi âm thanh của anh ấy rơi xuống, một quả pháo hoa nở rộ trên bầu trời, tiếp theo là quả thứ hai và thứ ba, tranh nhau nở rộ trên bầu trời.
Cố Ngôn không cúp điện thoại, từ trong điện thoại truyền đến tiếng bước chân ồn ào. Ngay sau đó, một giọng nam vang lên: "Anh Cố, mau chạy đi! Tôi dẫn quỷ tới rồi!"
Tôi nói: "Cố Ngôn, anh..."
Một tiếng hét lớn cắt ngang tôi, "Này! Anh đốt pháo hoa phải không?"
Tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Cố Ngôn: "Úi, giữ trật tự đô thị! Tại sao còn có cảnh sát?"
Anh cam chịu thở dài, nói: "Sở Ngữ, anh có thể sẽ vào tù vài ngày, em đừng lo."
Tôi:"......"
Điện thoại nhanh chóng bị cúp, bên trong vang lên tiếng bíp.
Vào ngày Tết Nguyên đán, Cố Ngôn mới được thả ra.
Khi tôi đến đồn cảnh sát để đón anh ấy, anh ấy đút tay vào túi áo khoác, bộ dáng trông như hiểu rõ hồng trần, nhìn thấu thế giới.
Tôi bắt chước những gì chú cảnh sát đã giáo huấn anh ấy: "Cố Ngôn, anh có biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-roi-yeu/2923848/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.