Cả đời.
Hai từ này quá nặng.
Lâm Phương Châu chưa từng nghĩ chuyện tới cả đời, nàng sống nửa đời người cũng chưa từng nghĩ tới. Ma xui quỷ khiến nàng phải giả trang thành nam nhân, cuộc sống từ lúc sinh ra tới giờ luôn giống như đi trên lớp băng mỏng, nhưng nàng luôn vẫn sống không tim không phổi, luôn dùng thái độ trêu đùa càn rỡ để bù đắp lại cho nỗi bất an cùng lo sợ về tương lai.
Nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới tương lai sẽ thế nào, tựa như chính mình là người không có tương lai vậy, hoặc là nàng cũng không thể sống đến một khắc tương lai kia.
Đời người vừa yếu ớt lại ngắn ngủi như sương sớm, lúc sinh thì trong suốt long lanh, mà đến lúc đi rồi thì ngay cả một dấu vết cũng không còn. Điều mà nàng mong muốn chỉ là vui sướng trước mắt, phóng túng mà đem chính mình ngụy trang thành một người không có âu lo gì.
Vậy mà lúc này, có người lại tuyên bố muốn bên cạnh nàng cả đời.
Hốc mắt Lâm Phương Châu nóng lên, mũi cũng bắt đầu ê ẩm theo.
Cuối cùng, nàng lại khe khẽ thở dài.
Nếu có thể, nàng cũng hy vọng quãng đời còn lại có thể có người làm bạn, như vậy cuộc sống sẽ không còn cô đơn tịch mịch nữa.
Nhưng người kia không phải là Tiểu Nguyên Bảo.
Hoặc là nói, người trở thành bạn đời của nàng kia không thể là hắn.
……
Tiểu Nguyên Bảo đã đi rồi.
Lâm Phương Châu ở trong phòng ngây ngốc chốc lát mới cúi đầu đi ra. Trong hoa viên người vẫn còn uống rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ta-qua-da-tinh/394715/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.