Trong đầu Lâm Phương Châu cảm giác như có pháo nổ, ầm ầm nổ tung.
Nàng hoàn toàn không thể ngờ mọi chuyện có thể phát triển như thế này, cảm giác mình như một con kiến nhỏ xíu, bị trời cao kiểm soát, cứ thế mà đùa bỡn.
Nàng mạnh mẽ đẩy hắn ra: “Ta không phải là đoạn tụ!”
Hắn vỗ về mặt nàng, cười nói: “Xấu hổ à?”
“Xấu hổ đại gia nhà ngươi! Ta ——” Nàng muốn mở miệng, nói cho hắn mọi thứ, nhưng nàng lại thấy được ánh mặt lưu luyến si mê của hắn cứ như vậy yên lặng mà nhìn nàng.
Khiến nàng đột nhiên không mở miệng được.
Lâm Phương Châu xoay người, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Nàng chạy thẳng về sân của mình, cho người gác cổng khóa chặt cửa lại, không cho ai tiến vào. Sau đó nàng vọt vào nhà, nhoài lên giường, đầu vùi vào gối, giả chết.
Hàn Ngưu Ngưu chỉ chậm vài bước mà đã không thể đuổi kịp Lâm Phương Châu, giờ phút này buồn bực mà ở bên ngoài gõ cửa: “Công tử? Công tử ngươi không cần ta sao?”
Người bên trong đã dặn dò, không mở cửa cho bất kì ai.
Hàn Ngưu Ngưu nước mắt lưng tròng, cắn ngón trỏ không biết nên làm gì, quay đầu lại thì thấy Thập Thất đi tới, nàng hỏi; “Làm sao bây giờ?”
“Không sao, ta sẽ trèo tường.” Hắn nói, nhón mũi chân một chút, thân nhẹ như yến, trở mình đã vào bên trong.
Hàn Ngưu Ngưu: “……”
Không lâu sau, Thập Thất lại trở mình đi ra: “Ngươi phải làm gì bây giờ?”
“Ta không biết……”
“Ta giúp ngươi đi.” Hắn nhảy xuống, lôi cánh tay nàng, muốn nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ta-qua-da-tinh/394714/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.