Bị trúng đạn, viên đạn lệch ra ngoài quỹ đạo tim,không nguy hiểm nhiều nhưng hiện tại mất máu quá nhiều, vẫn đang cấp cứu. . . .. .
Bàn tay nắm tay lái quả thật hơi run. TỪ lúc nhận đượccuộc điện thoại đó, tôi không còn khả năng điều chỉnh nhịp thở của mìnhnữa, thế nhưng vẫn phải cố mà gắng gượng lúc này, nếu giờ tôi gục ngã thì cảnhà già trẻ lớn bé biết làm sao .
Lại đúng giờ cao điểm đường đông như kiến làm tôi càngsốt ruột, nhìn đèn giao thông hết xanh lại đỏ. Cuối cùng bà ngoại phải trấn anmột chút tôi mới hơi bình tĩnh lại.
“Tử Kỳ đừng lo, phải tin vào thằng bé. Nó là người đãnói là giữ lời, nó hứa sẽ cưới cháu thì chắc chắn không thể có chuyện gì xảy rađược .”
Những lời bà ngoại nói làm vành mặt tôi như nóng lên,nhưng những giọt nước mặt đang chực rơi lại bốc hơi rất nhanh, tôi kiên định:“Bà ngoại, cháu tin anh ấy.
Lúc này trong lòng tôi lại từ mắng chính mình, biết rõanh ấy bận rộn, mệt mỏi như vậy còn bày trò giận dỗi. Anh ấy là cha con mìnhchẳng phải càng tốt hay sao, vì sao phải làm mình làm mẩy khiến anh phiền lòng.Tôi đã gần 30 rồi mà sao vẫn cư xử như một cô gái mới lớn như vậy. « màyđúng là không có chút tiền đồ nào hết ! » Càng nghĩ càng buồn, càngbuồn càng áy náy. Lúc này tôi chỉ mong được ở cạnh, được sám hối với anh.
Đến khi tới được bệnh viện đã là nửa tiếng sau. Ngườiđầu tiên chạy ra đón tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ta-mua-mot-tang-mot/2508801/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.