Mông lung. Cảm giác giống như bị vật gì đó đè nặnglên, không thể nào mà thở nổi. Tôi vươn tay muốn đẩy cái vật đè trên ngực ấy ranhưng cơ thể cữ rã ra, chẳng còn chút sức lực nào cả. Miễn cưỡng mở mắt, nhìntấm rèm cửa dày khiến ánh nắng không lọt vào nổi bên trong phòng. Phòng đầy mùivị mờ ám. Đèn ngủ đặt đầu giường phát ra ánh sáng mờ nhạt. Cúi xuống, tôi thấygương mặt tuấn mỹ, nam tính của anh cùng… cơ thể trần như nhộng. Cánh tay đèlên ngực tôi, theo nhịp hô hấp của lồng ngực cũng nâng lên,hạ xuống. Nói chunglà ngủ say như chết.
Cơn tức giận đè nặng lồng ngực, bực nhất là không cóchỗ nào để giải tỏa. Còn bực hơn là cái kẻ không biết điều này. Đã biết hôm quatôi đi đánh nhau mệt mỏi rã rời mà còn hành hạ, bắt tôi làm tình đến gần sáng.Giờ đến ngủ cũng đè lên tôi mới yên phận. bà nó, cứ nghĩ hôm qua tôi còn khỏemạnh như anh hùng vậy mà sáng ra đã không còn ra người, ra ngợm nữa. hừ,lúc nào cũng chê ngực tôi nhỏ, đè thế này thì to làm sao được?
“Tiêu Quân. . . . . . Anh mà không dậy sẽ có án mạngđó!” tôi giãy dụa không được, đành uy hiếp lẫn nịnh nọt đều không thành công,đành đổi cách khác, “Tiêu Quân. . . . . . Tiêu lão đại. . . . . . Anh đẹp trai.. . . . . Cha Ngôn Tiếu à. . . . . .” Kêu nửa ngày vẫn ngủ như chết, tôi nhíumày. Đành dùng cách cuối cùng: “Chồng à ~~”
Bỗng anh nhướn cao lông mày, mắt còn chưa mở mà miệngđã ngoác ra cười, thấy gớm, “Tử Kỳ, da mặt em dày thật đấy .” Ánh mắt anh mônglung nhìn tôi.
“Cũng không dày bằng anh được đâu. Đè tôi ngủ vậythích lắm à. Còn không mau dậy .” Hừ, còn giả bộ ngủ, Tiêu tiểu nhân!
“Không tỉnh mà được sao ? Không tỉnh làm sao biếtem mong làm vợ anh đến phát điên rồi » Tiêu Quân trêu chọc , hait ay chốngngười ngồi dậy, sức nặng trên cơ thể tôi như được giải thoát.
Nhưng lúc này tôi mới nhận ra một chuyện rất tày trời.Khi anh rời khỏi người tôi, cơ thể tựa như chai nước ga bị lắc mạnh,đến lúc mởnắp thì nước cũng ồ ạt chảy ra. Bà nó, thì ra tối qua đến giờ anh ta không rút« Cái đó » ra khỏi người tôi. Vậy mà cũng ngủ được à. Loại biến tháinày cũng thuộc cấp độ con người sao!
“Tiêu Quân, anh là đồ đại biết thái!” Cánh tay khókhăn lắm mới có chút sức lực chỉ vào người anh, tôi hét lên. Có trời mới biếtlúc này tôi muốn đạp anh xuống giường tới mức nào.
“Không sai, em vẫn còn sức đánh người cơ à. . . . . .”Anh nằm nghiêng cạnh tôi, vui vẻ thưởng thức bộ dạng không còn tí sức lực nào.
Vốn định đổi lại tư thế nằm ai ngờ vừa xoay người đãbị cơn đau từ thân dưới truyền lên đại não làm tôi đau muốn tái mặt, miệng méoxệch. Tôi nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn anh mà quát : «Tiêu Quân, em còn chưa trả thù được anh mà anh đã hại em như vậy. Hận cũ thùmới, lần này anh đừng hòng em tha cho anh.”
Tiêu Quân nheo mắt, lắc đầu bất đắc dĩ, “Chậc chậc,hận cũ thù mới? Sao em nỡ dùng từ ngữ gai góc đó nói với chồng em!”
“Ách…… Chồng cái gì mà chồng? Vừa rồi anh nghe nhầmđó ! Đừng tưởng mới có một đêm mà tôi đã quên tội của anh. Hừ, chuyện anhlừa tôi, Chu Tuyền nói hết rồi .” Hai người nằm trên giường, không một mảnh vảiche thân lại đi nói cái vấn đề nghiêm túc này nghe quả thật có chút thác loạn.nhưng tôi phải chớp thời cơ bây giờ – lúc tôi tỉnh táo nhất để tra hỏi. Khônglát nữa Tiêu Quân lại nói nhăng nói cuộc làm đầu óc lại rối tinh cho coi .
Tiêu Quân ngừng cười, nhìn vào mắt tôi thật sâu,anh ôm chặt tôi, thở dài dường như đã chịu thỏa hiệp, “Tử Kỳ, đôi lúc anh rấtkhông thích cái tính bướng bỉnh của em, muốn biết cái gì là phải tìm hiểu chobằng được.”
“Thật xin lỗi ngài, tính tôi sinh ra đã như vậy, ngàithích hay không thì tùy!” Mắt tôi trợn tròn. Tuy bên ngoài thì mạnh miệng làvậy nhưng thực ra trong lòng tôi đang sướng rơn. Anh nói đôi lúc chứng tỏ bìnhthường anh rất thích tôi. Ây, sao giờ tôi mới nhận ra nhỉ !
Anh cúi đầu cười, “Nếu chuyện giữa anh và Chu Tuyền làthật thì sao ? Em định thế nào?”
Biết rõ anh chỉ đặt ra giả thiết vậy mà trong lòng tôivẫn thấy thật khó chịu, trái tim như bị đâm một nhát. Đúng vậy, nếu như thế tôibiết làm sao?”Tiêu Quân, nếu như vậy em sẽ vứt bỏ anh giống như em bỏ Mộ DungCạnh. Dù sau này anh có hối hận, van xi nem quay lại em cũng không cần anhnữa.” thực tế có thể không hoàn mỹ,nhiều vết ố bẩn nhưng tình yêu tuyệt đốikhông thể có một vết xước., nếu không sau này sẽ phải hối hận. Đó là bài học màMộ Dung cạnh đã dạy tôi mà có lẽ cả đời này tôi khắc cốt ghi tâm, có chết cũngkhông quên.
Cánh tay ôm lấy tôi dường như tăng thêm lực, áp sáttôi vào anh, tai kề bên lồng ngực anh, lắng nghe nhịp đập trầm ổn của trái tim, giồng như đang chứng tỏ cho tôi thấy – anh vĩnh viễn không trở thành Mộ DungCạnh thứ hai.
Thật lâu sau, anh thở dài , thỏa hiệp nói vớitôi : « Thực ra tập đoàn Tiết Phú là cái động sâu không thấy đáy.Người của chu Tuyền từng muốn thâm nhập vào tập đoàn đó nhưng thất bại vìvậy lần này mới nhờ anh bắt nổi . Hiện tại mọi việc đều xong xuôi rồi, rấtnhanh anh sẽ bị Chu tuyền đuổi đi thôi.”
“Đuổi đi?” Tôi kinh ngạc, “Cô ta lợi dụng anh để tiếpcận Tiết Phú?”
Tiêu Quân gật đầu, do dự một chút rồi nói tiếp :« Thực ra anh đã định xử lí tập đoàn này lâu rồi, nhưng không ngờ bọnchúng làm ơn phi pháp đến mức đó. HIện giờ chính phủ đã lên kế hoạch quyết bắtbọn này, tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh.”
“Kế hoạch của anh? Không phải vì họ lấy em ra uy hiếpanh sao?” Cứ nghĩ đến lời Chu Tuyền nói – nguyên nhân vì sao Tiêu Quân nghe lờinhư vậy là tôi thấy đầu mình ong ong hết cả.
“Chính là nguyên nhân đó.” Anh thành thật thừa nhận,đôi mắt luôn tự tin bỗng nhiên trở nên lo lắng, buồn bã : « Trướckia anh luôn cho rằng mình đủ mạnh rồi, nhưng sau cái lần em bị bắt cóc đó anhmới nhận ra mình chưa là gì cả. Giống như Tôn NGộ KHông – dù mạnh đến mấy cũngkhông thoát khỏi bàn tay của Phật Tổ Như Lai ».”
Tôi ôm lấy anh « Tiêu Quân, trong mắt mọi ngườianh đã mạnh lắm rồi ». Mạnh đến mức đủ để tôi tin tưởng mà dựa vào anh cảcuộc đời. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh gắt gao « Anh muốn xử lí Tiết Phúlà vì cha em phải không?”
Ánh mắt anh lóe lên, xoa đầu tôi, rất lâu sau anh mớinói, “Bác trai đi như thế, anh rất áy náy.”
Tôi như rơi vào hố – bàng hoàng. Lần đầu tiên anh bộclộ ra sự yếu ớt của mình cho tôi thấy vào ngày hôm nay, buổi sáng này,Khi màtôi chưa chuẩn bị tinh thần gì hết. . thật ra tôi bàng hoàng thì ít mà cảm độngthì nhiều không kể xiết
Nhớ tới bốn năm trước, tên đàn ông chết tiệt này đãnói « Tôi vì coi trọng cô nên mới làm vậy » Và tôi đã tin như thếsuốt thời gian qua, đến giờ này nghe những lời bộc bạch của anh tôi mới nhận rabấy lâu nay anh luôn dùng những lời đó để che giấu sự áy náy của mình.
“Đã nhiều năm trôi qua rồi, chuyện gì thuộc về quá khứhãy để nó trôi đi » Đúng vậy, đã quá lâu rồi. Giờ vết thương lòng trongtôi cũng không còn đau đớn nữa, lành rồi. Ừ, có lẽ chưa lành hẳn nhưng cũng đãđóng vảy rồi!
“Viên đạn đó, nếu như bác trai không che cho anh…. .”
“Hiện tại nhắc lại thì còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa lúcđó bác sĩ cũng có nói có thể cứu nếu như người bệnh có ý chí muốn sống. Chứngtỏ cha em cũng đã chờ mong ngày có thể ra đi như vậy rồi.”
Thật ra lúc đó tôi cũng không biết đã có chuyện gì xảyra. Sau này mới biết thời gian đó Tiêu QUân muốn mở thêm chi nhánh, người củaanh đụng độ vào địa bàn của Tiết Phú. Chúng sai người đi theo anh vàoquán bar. Mục đích là để giết anh, ai ngờ lúc đó cha đứng cạnh anh, thấy cótiếng súng nên đứng chắn cho anh. Kết quả là bị thương, cuối cùng vào bệnh việnthì không còn kịp nữa .
Thật ra ban đầu tôi đối với anh cũng có chút tínhtoán, nhưng trong lòng cũng không oán hận gì anh.Bốn năm nay anh đã hy sinh chocái nhà này quá nhiều rồi, nếu là kẻ tuyệt tình, chỉ cần lo ma chay chocha xong, cung cấp một khoản tiền rồi đi. Ban đầu tôi cũng nghĩ anh là kẻnhư vậy, nhưng rồi anh vẫn ở bên tôi, chăm sóc cho tôi và gia đình. Nhiều lúccứ nghĩ sẽ buông anh ra, nhưng rồi cứ mãi trông chờ, đến khi thức tỉnh thìkhông thể rời xa anh nữa?
Mà chuyện bây giờ tôi nên làm không phải nghĩ về quákhứ mà phải hướng tới tương lai, an ủi anh mới đúng.
Anh lại gần tôi hơn, hôn lên môi, nỉ non bê cạnh,miệng luôn gọi, “Tử Kỳ, Tử Kỳ . . . . .”
“Tiêu Quân, em biết vì sao cha đỡ hộ anh rồi »Tôi nhíu mày, nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa.
“Vì sao?”
“Bởi vì ông ấy biết nếu không chắn cho anh, để anhchết đi thì ai cưới em!”
Anh kinh ngạc, nhíu mày giữ lấy người tôi, “Tử Kỳ này,em tẩu hỏa nhập ma rồi Bàn tay to cũng theo đó sờ eo ta, vuốt ve chỗ mẫn cảm.
Tôi khó chịu vặn vẹo sang hai bên, cười hắc hắc, “Emnhớ rất rõ, trước kia anh nói qua thời gian bận này sẽ cưới em.”
“Em chắc chắn mình không nghe nhầm chứ?” Anh kìm chậtngười tôi, lưng hơi cúi xuống, mang thứ đó tiến sâu vào cơ thể tôi.
“Bà nó,… ……….. làm cả đêm rồi còn gì!” Tên đàn ông nàyđúng là siêu nhân mà?
Hiện tại tôi hoàn toàn buông xuôi, cho anh muốn làm gìthì làm cho đã đi. Đến giờ tôi mới nhận thức một điều rõ ràng, nằm trên giườngvới anh thì tuyệt đối không nói được cái gì nghiêm túc.
Anh gấp rút liếc tôi một cái “Em đừng có nằm hưởng thụlà được rồi.”
Tôi cười nhạo, “Khích tướng cũng vô dụng tôi, dù saoem cũng không phải đàn ông, chủ động hay không cũng vậy.” Tôi thích nhất làcùng anh đấu võ mồm, tuy tình hình hiện tại khá là căng thẳng nhưng được vàicâu cũng là tốt rồi.
Vừa trải qua một đêm kịch liệt, vậy mà anh vừa tiếnvào cơ thể tôi đã chịu sự ảnh hưởng của anh, theo nhịp ma sát quen thuộc. Thậtra ngay từ đầu tôi cũng không có ý kháng cự, nói chung là tôi không miễn dịchđược với anh ( hị hị) hơn nữa vừa rồi lại nghe được những lời tâm sự thật lòngcủa anh,giờ trong lòng tràn ngập tình yêu. Cho dù anh có không lên thì tôi cũngkhông nhịn được mà nhảy vào. Chỉ có cái là…. Dù sao cũng một đêm mệt mỏi rồi,chân tay rã rời, có thể không làm mấy tư thế kì cục thế này được không.
Tiêu Quân, giờ em rất vui , rất rất vui. Cuối cùng cáihũ như anh cũng chịu tâm sự với em rồi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kịch trường biếnthái
Tiêu Quân: bà già Tuyết Mặc kia, bà ở đây làm gì?
Tuyết Mặc: Tôi viết mấy cảnh kịch tính của hai người
Tiêu Quân: ( Cảm thấy thích thú tiến gần lại xem )
Tuyết Mặc: ( vừa gõ bàn phím vừa lau máu mũi )
Tiêu Quân: Bà gìa, viết tư thế này sai rồi. Hôm quatôi vừa thử xong, không được đâu!
Tuyết Mặc: ( cào tóc ) hắc hắc, tôi cũng chưa có thửqua, không được thật à?
Tiêu Quân: bà có thể viết thế này. . . . . . %&*#,thế này nữa. . . . . . #&%! %##¥. . . . . .
Tuyết Mặc: ( gật đầu điên cuồng ) Tiêu lão đại! cậuquả nhiên là chuyên gia! ! ( sùng bái),nhưng viết thế này, tôi sợ làm TửKỳ mệt mỏi, phải luyện tập đã.
Tiêu Quân: Đừng lo, tôi luyện cùng .
( Cập Nhật sau. . . . . . )
Tiêu Quân: bà già, làm sao vậy?
Tuyết Mặc: ( mặt mũi bầm dập, mồm miệng không rõ ) tôisợ không đủ máu mũi để xem? !
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]