Chương trước
Chương sau
Điền Tiến đồng ý giúp tôi âm thầm quan sát động tĩnhhai người họ, tôi tin chắc cậu ta là người đã nói là sẽ làm. Sau khi sắp xếpmọi chuyện đâu vào đấy, tôi bỗng cảm thấy thật ngớ ngẩn, nếu như thật sự anhấy đang ngoại tình, vậy tôi biết làm gì đây? Đau khổ cầu xin? Vừa khóc vừa náoloạn, quỳ gối van xin anh hồi tâm chuyển ý? Những việc đó không phù hợpvới tính cách của tôi, tốt nhất là tìm gặp Chu Tuyền, cho cô ta mộttrưởng không chết cũng tàn tật suốt đời. Sau đó khinh bỉ nhìn đôi gian phu dâmphụ, tiêu sái bước đi… tìm một nơi nào đó chữa lành vết thương.

Phi phi phi, ai bảo tôi không có tiền đồ ấy hả? Hừ,cái trí tưởng tượng kinh khủng này có thể xây dựng một bộ phim tuyệt vời đónga! Ngôn Tử Kỳ ngu ngốc, Tiêu Quân đối xử với mày tốt như vậy, thế mà giờ lạiđi sinh sự, nghi ngờ lung tung sao? Nếu có thời gian suy nghĩ lung tung nhưvậy, tốt nhất nên nghĩ xem rốt cuộc Tiêu Quân đang có ý đồ gì!

Bởi vì trong lòng không yên tôi chẳng thể ở lạiquán thêm nữa. Vì thế đành tạm biệt Tiểu Cẩn và mọi người rồi trở về nhà, thậtđáng chê cười, trong nhà mới có chút chuyện mà đã chẳng còn tâm trí nào giảiquyết chuyện quán bar nữa, vậy mới thấy trong lòng tôi, anh ấy quan trọngnhường nào a! Nghĩ đến đây, tôi hận không thể tát cho mình vài cái, mày có cònlà con người trước kia không hả? Trước kia bốn năm bên nhau lận, một câu nóisến sến tình cảm một chút mày cũng không nói ra, còn cảm thấy buồn nôn. Giờ thìsao, xảy ra chuyện rồi mới thấy hối hận, mới ngồi đây nghĩ vớ va vớ vẩn. NgônTử Kỳ, đúng là mày bệnh nặng rồi

Khởi động xe, tôi cũng chẳng vội về nhà, liền đánh taylái quay xe về hướng quán bar khá lớn của một người đệ Tiêu Quân.

Thử tưởng tượng xem, mấy năm qua , có bao lầntôi đi tới đi lui quanh địa bàn này để tìm anh, xem ra chỉ đếm được trên đầungón tay. Bao giờ cũng thế, toàn là anh ấy chủ động đi tìm tôi, tùy tiệnđến, tùy tiện đi. Anh chưa một lần trách cứ, còn tôi cứ tự nghĩ đó là điềuđương nhiên, bây giờ suy nghĩ một chút mới thấy thật xấu hổ, thì ra mấy năm quatôi đã trở thành một bà cô được nuông chiều quá đâm ra sinh hư.

Không gọi điện báo cho Tiêu Quân, ngay cả Điền Tiếncũng chẳng nói gì, trực tiếp cho xe dừng lại trên bến đỗ của quán Lam. Một lòngmuốn tới gặp anh ấy, đòi lại công bằng, một bên lại sợ hãi, không thể nghĩra cớ gì để tìm gặp.

Lam không phải một quán bar bình thường, nói chính xáchơn là một quán bar xa hoa , tuyệt mĩ, những kẻ dám tới nơi này tiêu pha, đươngnhiên trên mặt đều ghi hai chữ “Gà béo”,lần trước có người tới đây gây sự, cònđả thương Tiêu Quân, kể từ đó… hình như mấy cái người đó biến mất khỏi sổ kêkhai dân số của thành phố rồi thì phải.

Bảo vệ quán bar thấy tôi, cúi rạp người hô, “Ngôntỷ.”Xưng hô cung kính như vậy thật sự làm tôi có cảm giác mình giống như mộtđại tỷ… xã hội đen ấy. Cho nên dù không muốn nghĩ Tiêu Quân là người xấu, nhưngnhìn cái phong cách ngầu ngầu này làm tôi sợ muốn chết, có thể không nghĩ bậyđược sao?

Đi qua vũ đài, tới gần khu vực quản lí, thấy mấy ngườitrong đó ai cũng ngạc nhiên nhìn mình, “Ngôn tỷ? Sao chị lại rảnh rỗi tới đâyvậy, có việc gì sao?”

Tôi cười cười, cảm thấy cậu ta có vài phần nói quárồi, “Không có việc gì, tôi chỉ đi ngang qua thôi, Tiêu Quân có ở đâykhông?”

Anh chàng quản lí tuổi trẻ tuấn tú quả nhiên có chútbổi rối nói, ” Lão đại bây giờ không có đây, nhưng mà chắc chút nữa sẽ vềthôi.”

“Nga, vậy là tôi tới vô ích rồi?”Tôi nhíu mày,sựthật đã chứng minh bản thân mình vẫn cần có vận khí, nói mà xem, TiêuQuân có biết bao nhiêu quán bar, thế mà tôi mới chỉ tìm bừa một nơi đã là nơianh ấy sẽ tới, quả nhiên hai người chúng ta thật ăn ý mà,ý niệm này vừa xuấthiện trong đầu đã khiến tôi dương dương tự đắc, mũi sắp nổ rồi.

Còn chưa đắc ý hết, quản lí đã nói tiếp…, lập tức hấtcho tôi cả gáo nước lạnh buốt, “Ngôn tỷ. . . . . . Này,lão đại sẽ tới vì anh ấyđã hẹn với Chu tiểu thư.”

Nếu lúc này có gương, tôi có thể soi xem bộ mặt mìnhbây giờ nhiều hắc tuyến nhường nào, giỏi lắm Tiêu Quân, nếu anh đã diễn trò thìhình như là hơi nhập vai rồi đó,còn dám thoải mái mà hẹn hò nhau , thoải máiquá ha. Giỏi lắm, tốt nhất là hai người cứ diễn giả thành thật đi.

“Là như vậy sao!” Tôi không nói gì thêm, nheomắt nhìn quản lí, ánh mắt u ám tàn tạ khiến quản lí không khỏi cười khan. Đúnglà chủ nào tớ nấy, cười kiểu gì cũng thấy nham hiểm? Chết tiệt, đang khiến tôivui sướng rồi cột lại ném xuống núi lửa, chắc chắn là muốn xem kịch vui a?Thôi, kệ đi, kẻ có thể theo chân Tiêu Quân tuyệt đối không phải người bìnhthường!

Trong quán bar không chọn loại nhạc rock ồn ào, mà lạichuyên các bài hát trữ tình sâu lắng, trong lòng lại nhịn không được nóithầm,đều là quán bar mà tại sao lại có sự khác biệt trắng trợn như vậy hảtrời?

Số lượng khách trong quán cũng không nhiều lắm, tùy tiện đánh giá một chút thì đa phần cũng là những người tử tế, có học.Tôi chọn đại một vị trí trong góc rồi ngồi xuống, anh chàng quản lí biết thânbiết phận vẫn răm rắp theo sau , đến khi thấy tôi ngồi xuống mới nhíu mày ,hỏi: “Ngôn tỷ, chị không vào phòng trong sao?”

Tôi ngẩng đầu cười, nói: “Không cần, nơi này thoángmát, vị trí nhìn thuận lợi, tôi ngồi đây.”

Quản lí đồng ý, gật đầu nhưng lập tức lại kì quái hỏi:“Lát nữa lão đại mới tới, chị có cần em mời Chu tiểu thư đến đây cũng chị nóichuyện phiếm cho đỡ buồn?”

“Không cần, tôi tới xem kịch vui, không phải tới diễncho người khác xem. Quản lí, nếu bận việc cậu cứ đi đi, không cần tiễn tôi.”Tôikhoát tay ý bảo cậu ta cứ đi đi, sau đó cầm cốc bia lên uống.

Quản lí vẫn còn chưa chịu đi, “Thật sự không cần ạ? Chutiểu thư động chạm gì tới chị sao?.”

Tôi nhíu mày, hừ lạnh nói, “Quản lí, hẳn cậu cũng từngnghe chuyện Chu Tuyền tới tìm tôi đánh nhau,cậu còn muốn nói nhiều sao…,Tôi không ngại cũng cậu ôn lại vài chiêu đâu.”

Nghe giọng điệu đầy uy hiếp của tôi, quản lí vội vàngxua tay, “Vậy em không làm phiền chị thêm nữa, có người trên lầu hai bảo emtiếp, Ngôn tỷ cứ thoải mái, có việc gì cứ sai bảo nhé.” Vừa dứt lời, đã chânchó biến mất khỏi tầm mắt tôi. Cũng thức thời đấy.

Uống thêm hai cốc bia nữa, hờ hững nhìn đám người điqua đi lại trước mặt. Đang lúc tôi thấy chán nản, bóng hình quen thuộc – TiêuQuân xuất hiện ở cửa, bên người vẫn là người tuyệt đối không phản bội anh –Điền Tiến. Người ta chào hỏi , anh cũng chẳng để ý, cứ lặng lẽ âm trầm tiến vềphía ghế trong.

Chỉ cần quản lí không có “mách lẻo” thì với ánh đèn mờmờ thế này, Tiêu Quân tuyệt đối không nhận ra tôi. Tự tin với ý nghĩ đó, tôithoải mái đánh giá anh.

Tiêu Quân khi ở ngoài so với ở nhà với tôi đúng là haicon người khác nhau. Mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén, môi nhếch lên ngang ngược,trên mặt tràn ngập băng giá lạnh lẽo, cả người giống như tảng băng không lồ,chỉ thiếu tàu titanic thôi. Tôi chưa bao giờ được ngắm nhìn anh ở khoảng cáchgần như vậy, chưa bao giờ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tôi thật sự chưahợp nhất giữa con người lạnh lùng, băng giá đầy nguy hiểm với con người gianxảo, nồng nhiệt trên giường, thậm chí tôi còn có suy nghĩ đây không phải là anhmà là một kẻ mạo danh nào đó.

Nhưng lạnh lùng như thế lại toát ra một sự mê hoặcchết người giống như cây thuốc phiện, biết là nguy hiểm đáng sợ nhưng khôngbiết phải làm sao để thoát ra khỏi sự hấp dẫn này.

Xong đời, chỉ mới nhìn anh từ phía xa vậy mà tronglòng đã yêu thêm vài phần, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, chắc chẳng mấy chốctôi sẽ ôm chân anh không buông quá.

Nhìn trân trân đến khi anh bước tới dãy ghế trong, tôinuốt ực ực mấy ngụm bia, đúng là tôi quá xúc động rồi, cảm giác này khó chịuquá. Chả bù cho kẻ nào đó giờ vẫn nhơn nhơn thoải mái vào phòng, anh vừa vào đóchưa lâu, quản lí lại xuất hiện trước mặt tôi giống … con ruồi… không thểđuổi đi được.

“Ngôn tỷ, chị thấy không, thấy không…. Lão đại vàophòng rồi!”

Tôi lườm, ánh mắt như tát thẳng vào mặt quánlí. Sau đó tôi với tay, cầm cổ áo cậu ta kéo mạnh xuống. Quản lí bị tôilàm cho bất ngờ, kéo gập người xuống không dám lộn xộn.

Xem tên ghi trên bảng tên cài bên ngực áo, tôi hàilòng nói: “Hàn Diệp, ân, Hàn quản lí, tôi nhờ cậu một chút,có chuyện phải bảokhông cậu lại quên, mọi chuyện nhìn thấy tôi nhớ rất rõ, cậu đừng có mà nhắclại.”

Hàn quản lí ngượng ngùng cười vài tiếng, sau đóai oán kêu lên , “Ngôn tỷ, chị thật dễ quên quá, lần trước chị sửa sang lạinhà, chính em là người tới trông coi cho chị , khắp nơi còn thật sự cẩn thận,không thể tin được chị không nhớ em, hóa ra ban nãy tán gẫu nhiệt tình như vậytoàn là giả dối a!”

Lần này đến lượt tôi囧 rồi,cẩn thận nhớ lại từng chút một, hình như tôi có biết một người như cậu ta từngtồn tại, “Hắc hắc,vừa rồi chẳng phải chị đã nói sao, chị là người rất hay quên,vì vậy em đừng để bụng nhé, chị rất cảm ơn em vì đã giúp đỡ chuyện lần trước.”

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, chỉ cần lần sauNgôn tỷ nhớ tới em là tốt lắm rồi.” Hàn Diệp cười hắc hắc, thái độ so vớitrước đó có vẻ thoải mái hơn rồi.

Miệng tôi nhếch lên, thở dài nói, “Hàn quản lí, cậuđừng nịnh nọt tôi vội, chưa biết chừng người sau này cậu cần nịnh không phảitôi đâu.” Vừa nói xong, tôi quay đầu nhìn vào phòng trong, “Cậu đừng có quênhai người ở trong phòng kia.”

“Đừng a, Ngôn tỷ, em rất tôn trọng chị mà, để em rótcho chị cốc nước !”Quản lí giả bộ đáng thương, tay làm động tác cố lên vô cùngkhoa trương, nháy mắt với tôi.

Xem ra có rất nhiều người muốn xem màn kịch giữa tôi,Tiêu Quân và Chu Tuyền?Thật không ngờ có ngày bị người ta lôi ra làm trò cười,thậm chí còn bị đặt cược nữa!

Ai, làm nữ nhân đã khó, làm nữ nhân có danh phận cònkhó hơn!

Đuổi được Hàn quản lí đi, một mình tôi ngồi ở trên sôpha, ngồi buồn buồn suy nghĩ về tôi và Tiêu Quân, không ngờ nổi trong đầu toànnhững khoảnh khắc giữa tôi và anh trong suốt 4 năm qua ,hai người đã trải quakhông ít lần cãi nhau, thật quá nhiều kỉ niệm.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại bật cười, sau đó kinh ngạcphát hiện ra, tôi đã quá yêu rồi! !Có nhầm không đây, ăn mặc như tôi thế này màcũng có người muốn tán tỉnh a.

Nam nhân tiến lại gần chắc chỉ hơn 30 tuổi,gương mặttuấn tú đeo cặp mắt kính viền vàng. Trông có vẻ cao quý, khí chất phong nhãlắm.

Hắn kêu bồi bàn mang lên một ly Kê Vĩ Tửu, tôi thìthào đọc tên rượu: “Nhất kiến chung tình?Tiên sinh, rượu này đưa cho tôi cóphải quá cao cấp rồi không?”

Nam nhân gật gật đầu, ” Tuy rằng có chút liều lĩnhnhưng rất xứng đáng với người đẹp.”

Tôi lắc đầu, “Thật có lỗi, chén rượu này nếu tôi uống,chồng tôi sẽ đem lên thớt làm thịt mất .” Lời này vừa nói xong thấy có đệ tửcủa Tiêu Quân đi ra, tôi vội vàng rụt cổ lại, bám chặt vào nam nhân trướcmặt.

Nam nhân trước mặt bị hành động của tôi làm cho ngâyngười, “Tiểu thư, ý cô là? . . . . . .”

“Thật xin lỗi, tôi tới đây theo dõi chồng ,chonên rượu này chính anh tự uống hết đi.” Nói một hồi bỗng nhiên cảm thấychữ “chồng” sao cảm thấy thật ngượng ngùng .

Nam nhân quay đầu nhìn nhìn, nghi hoặc nói: “Người đóhình như là chủ của quán rượu này?”

“Ân, anh ngồi thẳng một chút, che cho tôi.” Dựa vàonam nhân này, tôi tiếp tục theo dõi động tĩnh bên kia, Tiêu Quân đi phía trước, ngay cạnh đó là Chu Tuyền tỏ vẻ dịu dàng, chẳng còn vẻ cương nghị trước đâygặp tôi, mà quần áo đều đẹp đẽ, khiêu gợi lòng người. Đôi ay từng tung nắm đấmđấu với tôi nay lại mềm mại không xương bấu víu vào tay anh. Chưa hết, thỉnhthoáng còn nói vào tai anh điều gì đó rồi tự mình cười vui vẻ!

Tình hình như vậy khiến hai mắt tôi như phát hỏa, phátđiên mà nghĩ : tốt. . . . . . Hay cho một đôi gian phu dâm phụ ! Ban ngày banmặt mà ôm ôm ấp ấp , quả thực quá vô sỉ, rất đáng khinh bỉ!

“Nhỏ. . . . . . Tiểu thư, cô có ổn không. . . . . .Đau.” Nam nhân trước mặt nhỏ giọng nhắc nhở.

Quay lại liền nhận ra nam nhân bị tôi nắm chặt vào bảvai, nắm mạnh tới mức tay tím tái cả vào “Nga,thật đáng chê cười.” Tôi vội vàngcúi đầu xin lỗi, ngượng ngùng. Nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Quân, lúcnày anh ấy cùng Chu Tuyền đã đi ra tới cửa rồi .

Quả nhiên là không nên liều lĩnh chạy tới đây, giờ thìsao, chẳng giải quyết được chuyện gì mà lòng thì thêm buồn bực!

Không thèm quan tâm tới hai kẻ đáng chết kia, tiếp tụcuống thêm hai chai rượu nữa mới rầu rĩ ra khỏi quán bar. Trong đầu chỉ còn suynghĩ về hình ảnh hai người họ đi cạnh nhau thân mật biết bao.

Đến bãi đỗ xe, vừa mới chuẩn bị mở cửa xe đã bị lựckéo từ phía sau áp đảo làm thân mình úp mặt về phía xe, còn chưa kịp xoayngười đã bị sức nặng từ đằng sau áp vào.

“Sao thế? Mới đó đã đi rồi sao?” Nam nhân ghévào tai tôi, từ trên người hắn tản ra hơi thở nguy hiểm, vừa xa lạ vừa quenthuộc vô cùng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tại phim trường:

Tuyết Mặc: Bảo bối, ba mẹ cãi nhau phảikhông?

Bảo bối: Có a.

Tiêu Quân: Bảo bối không được nói dối!

Ngôn Tử Kỳ: . . . .

Tuyết Mặc: Bọn họ cãi nhau trước mặt con sao?

Bảo bối: ( cắn ngón tay ) Không cãi nhau trước mặtcon.

Tuyết Mặc: Vậy sao con biết họ cãi nhau?

Bảo bối : Bọn họ trốn vào phòng rồi ầm ỹ, mỗi lần ầm ỹlà ma ma lại kêu a. . . . . . A ân. . . . . . kêu!

Tuyết Mặc: 囧

Tiêu Quân: Hừ, đồ tác giả biến thái, ngươi biến thiênsứ của chúng ta thành cái dạng gì vậy hả?

Ngôn Tử Kỳ: ( Xắn ống tay áo chuẩn bị đập cho tác giamột trận)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.