🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mấy ngày qua thật quá rảnh rỗi, cho dù một ngườicó thích được nghỉ ngơi, vui chơi đến đâu, cũng không nên bị ép ngồi một chỗthế này, tôi thừa nhận là tôi già rồi, mấy chuyện đánh nhau như thế này, tốtnhất không nên thử lại, không thì sẽ sớm gãy lưng mà chết!

Có mời DJ mới, tuyệt đối không thuê kẻ bạo lực, cho dù có trẻ tuổi nữa cũng không dại nữa đâu, mọi chuyện cũng đâuvào đấy, tôi vừa tới quán, đã thấy Tiểu Cẩn đứng đó, phía sau còncó một cô gái trẻ làm y tá, nghe nói cô bé này đã chăm sóc hắn trong khoảngthời gian điều trị trong viện,tôi cũng cảm thấy ngại ngùng, thằng nhóc này,chưa gì đã biết yêu rồi!!Cô bé này không đi làm mà lại theo hắn tới quán bar, bọn tôi liền trêu chọc Tiểu Cẩn, nói cậu ta làm hư con gái nhà người tarồi, Tiểu Cẩn cười hắc hắc, xem ra tâm trạng rất vui, chỉ là không ai đềcập tới Sky,tôi biết đó là vết thương lòng của hắn, .

Mọi việc đều trở về quỹ đạo vốn có của nó, mọi ngườicũng nhau tu sửa lại chiến tích phá phách hôm nọ trong quán bar, cũng nhân viênra sức lau dọn, tôi chạy tới chạy lui muốn hoa hai con mắt, nhưng người cần tớivẫn không thấy tới, thật kì lạ, bình thường tầm này,anh ấy phải tới rồi mớiđúng .

Tới bữa cơm tối, tôi vừa bưng bát cơm ăn được haimiếng, bà ngoại đã nói,“Kỳ này, sao hai hôm nay không thấy Tiêu Quân tớiăn cơm?”

Suýt nữa thì nghẹn khúc sườn xào chua ngọt, tôiho khụ khụ, trong miệng vẫn còn vị ngọt ngọt, thơm thơm, nói:“Vừa rồi con đãgọi điện hỏi, anh ấy đi tiếp khách”

“Tiếp khách, tiếp khách, những người đàn ông thường đitiếp khách, con cần phải quản thật nghiêm!”Bà ngoại ăn một miếng cơm, nghiêmtrang nói với tôi.

Ngôn Tử Phàm cười haha,“Chẳng lẽ anh Tiêu Quân sẽgiống trong câu “Chán cơm thèm phở”!”

“Quạ đen miệng!”Bà ngoại cầm chiếc đũa, hung hăng gõlên đầu thằng bé.

Tôi vui sướng khi thấy người khác gặp họa,“Tiêu Quânkhông như thế đâu, dù hay đi tiếp khách con thấy anh ấy vẫn vậy mà bà.”Nói thìnói vậy chứ trong lòng tôi uất muốn chết, chỉ mong anh ấy bớt quản mình đi ấy,nói gì đến tôi quản anh ta!

Hai ngày không gặp mặt, trước kia ý nghĩ cầu hôn mãnhliệt giờ đã giảm thiểu đi không ít, vì không muốn suy nghĩ này nhanh chóng tanbiến, ngày hôm sau tôi cùng Tiểu Cẩn tới cửa hàng trang sức,được tin tôi muốnmua nhẫn cầu hôn, Tiểu Cẩn trợn mắt, há hốc mồm suốt nửa ngày.

“Ngôn tỷ, chỉ có Tiêu lão đại mới chịu được nữ nhânnhư chị.”

Tôi trừng mắt, cảm thấy hơi nghi ngờ,rốt cuộc mìnhmang thằng nhóc này theo là đúng hay sai đây?

“Nữ nhân như chị thì làm sao, nữ nhân vừa thôngminh, biết ý lại tốt bụng như chị, có cầm đèn pin đi dòm cũng không có,em thử nói cậu không tin xem!”

Tiểu Cẩn hì hì cười nói:“Thông minh, biết ý, tốtbụng!!Em tin, đương nhiên là tin.”

Nhìn biểu tình giả dối của cậu ta, tôi vươn tay,thở dài xoa đầu cậu,“Ngoan ngoãn đi tham mưu cho chị, đợi lát nữa muađược nhẫn hợp ý, tháng này chị sẽ bắt đầu tăng lương cho em.”

Mắt Tiểu Cẩn lập tức sáng như sao,“Thật ư?”

“Thật !” Đương nhiên, thích bao nhiêu thêmbấy nhiêu, dù sao cũng chỉ là vài đồng bạc thôi mà, thích thêm 50 đồng, cho thêm50, thích thêm 100 đồng, cho……Khoan, 100 đồng thì nhiều quá!

Cùng Tiểu Cẩn tới cửa hàng bán trang sức lớn nhấtthành phố,hai người bắt đầu thực thi nhiệm vụ khó khăn.

Vài giờ sau, Tiểu Cẩn chịu không nổi nữa, chạyra ngoài mua tạm hai cốc trà sữa, bồi bổ thể chất, nâng cao tinh thầnchiến đấu,“Ngôn tỷ, em thấy vừa nãy nhân viên bán hàng đã cho chị xem rấtnhiều loại, sao chị vẫn không vừa lòng cái nào thế,bình thường chị có kĩ tínhthế này đâu.”

Tôi lắc lắc cái đầu vừa bị bạc và kim cương là làm choloạn cào cào,tôi không có định từ bỏ chuyện mua nhẫn, chỉ là giá cả thì đắt đỏ,mẫu mã thì quá nhiều, đau đầu quá đi!

“Tiểu quỉ nhà ngươi thì biết cái gì, nhẫn cầu hôn làrất quan trọng, là chuyện liên quan tới cả đời mình, sao không thận trọng cho được?”

“Nga,nói như chị, vậy có nhẫn hợp ý thì sẽ không baogiờ ly hôn sao?Cục dân chính một ngày phải giải quyết cả chục vụ ly hôn đóthôi!Chẳng lẽ là họ không mua nhẫn cầu hôn? Hay là mua không hợp?”

Tôi tức giận lườm hắn một cái, ngụy biện gì chứ!“Chịđây muốn kết hôn, chú lại nhắc tới chuyện li hôn, muốn trù chị sao!”

“Nào có a, chị cùng Tiêu lão đại sinh ra là để dànhcho nhau, trai tài gái sắc, chó sói xứng với hổ già, hợp như vậy, làm saoly hôn được.”

Nhìn mọi người xung quanh nhìn tôi nín cười, có mấy côbán hàng còn bịt chặt miệng mà vai vẫn rung bần bật, tôi nhấc chân, đã mạnhchân hắn,“Chuyện tăng tiền lương ban nãy cho cậu, HỦY!”

Tiểu Cẩn hét thê thảm,“Ngôn tỷ, em sai rồi, emkhông dám nữa ,chị tha cho em!”

Tôi cười hắc hắc,“Biết sai thì tốt!”

“Đã biết.” Một nam sinh cứng cỏi như hắn lại giả bộcon dâu bị mẹ chồng áp bức,nhìn thật tức cười mà. Xem ra tôi đã hơi mạnh taythì phải.

“Biết là tốt rồi, đáng tiếc là quá muộn.” Hừ hừ,Tôiquay đầu, nói với cô bán hàng:“Tôi sẽ lấy cái này.” Chiếc nhẫn vô cùng đơngiản, không có ánh kim cương lấp lánh, không có hoa văn phức tạp, chỉ là chiếcnhẫn bạc trắng, lại uốn khéo léo thành hình chiếc lá, đơn giản màphóng khoáng, chiếc nhẫn này rất hợp với tôi, tôi nghĩ anh sẽ thích nó.

Tiểu Cẩn đáng thương, mặt méo xếch, bĩu môi,“Chọn lâunhư vậy, cuối cùng lại chọn chiếc nhẫn đơn giản như thế.”

“Em dám khinh thẩm mỹ của chị? Tháng này không cólương đâu!”

Tiểu Cẩn hoàn toàn bị đánh gục, ủ rũ nói:“Ngôn tỷ,không nên trừ lương bừa bãi như vậy!”

Chọn nhẫn xong, trong lòng tôi vô cùng thoảimái, còn mua cho cả người thân nữa, mua cho bà ngoại một chiếc vòng ngọc, muacho Tử Phàm nhẫn vàng trắng, còn bảo bối thì mua đôi khuyên tai bạc, chờ thanhtoán xong xuôi, tôi mới bước tới ngồi cạnh Tiểu Cẩn đang ủ dột:“Chị sẽ cho mộtcơ hội, thế nào?”

Cậu ta nhíu mày:“Chị nói kỹ ra xem nào?”

“Nghĩ cho chị phương pháp cầu hôn thật lãng mạn, thànhcông sẽ có thưởng lớn.”

Nói tôi đùa giỡn chuyện vui, đùa giỡn chuyệnbuồn còn được,chứ bảo tôi nghĩ ra cách cầu hôn lãng mạn, làm ơn đi, xinkiếu.

Bởi trong đầu tôi chỉ một phương án duy nhất, ném cáinhẫn cho anh ấy,nói,“Chúng ta kết hôn đi.”Phương pháp này vừa đơn giản, lại đậmchất Ngôn Tử Kỳ, nếu dùng cách gì quá phiền hà, nhỡ thật bại, chưa kể đến TiêuQuân, mà chính tôi cũng sẽ xấu hổ vô cùng!

Đến cả việc cầu hôn mà tôi cũng cướp đi của anh ấy, nếu lời nói không uyển chuyển một chút, khéo lại khiến người tanghi ngờ mình không thật lòng, vì thế, tôi đành phải cúi mình thỉnh giáo TiểuCẩn thôi.

Lập tức Tiểu Cẩn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cố làmcao:“Vừa không muốn tầm thường, vừa không muốn bất thường, đây đúng là vấn đềnan giải! khiến em lo nghĩ nhiều ngày mới xong.”

“Tiền lương tăng 5%!” Tôi quyết đoán nói.

“Vậy thì vẫn mất hai ngày.”

“Thưởng 10%.” Tôi nghiến răng nghiến lợi.

Cậu ta lập tức cười rạng rỡ“Buổi tối nay em sẽ bày kếcho chị!”

Nhìn hắn cười sáng lạn như vậy, tôi thật sự muốn đạpchết cậu ta ở đây, khổ cái nơi này toàn là đồ trang sức quý giá, thôi thìnín giận đi, đợi đến lúc về nhà, xem tôi xử cậu ta thế nào!

Vừa bước ra khỏi cửa, chẳng hiểu đi đứng thế nào lạiđụng phải người đang bước vào, theo bản năng, tôi ôm chặt mấy cái túitrong lòng, va phải nữ nhân kia, cô ta còn định vươn tay đánh tôi nữa, tôi còn chưa mở miệng, Tiểu Cẩn đã quát ầm,“Cái cô này hay nhỉ, cửalớn như vậy không đi, lại còn định giơ tay đánh người nữa à!”

Nữ nhân mặc quần áo rất thời trang kia bị Tiểu Cẩnmắng, cảm thấy xấu hổ, rụt tay lại rồi chạy mất.

Tôi ngơ ngác nhìn dáng người đằng xa, thân hìnhquen thuộc, gương mặt quen thuộc, là khuôn mặt mà tôi không bao giờ quênđược, là đôi mắt thường khiến tôi gặp ác mộng, là hương thơm ấy!Vợ của Mộ DungCạnh, không thể nào, hiện tại phải nói là vợ cũ mới đúng, không phải cô ta đangở Mỹ sao ? Sao bây giờ lại ở đây ?

Thế giới này thật nhỏ bé!

Nhưng giờ đối với tôi, cô ta như thế nào cũng khôngcòn là mối bận tâm nữa, hồi đó, sau khi Mộ Dung Cạnh rời bỏ tôi, hìnhbóng hai người họ đã không còn khiến tôi ngại ngần nữa.

Buổi tối, Tiểu Cẩn đột nhiên đưa tôi một tấm bảng nhỏviết kế hoạch cầu hôn, chỉ trỏ, giải thích cho tôi bằng hiểu thì thôi, phảicông nhận, cậu ta không đi làm đạo diễn thật phí?

Quá trình tuy rằng cũ, cũng không ấm áp, nhưngquả thật rất hợp ý tôi, cũng không quá ảo tưởng về những cảnh…,[khụ......Cái này nói ra không tiện!] tóm lại, tôi quyết định nhất trí với ýkiến của hắn, thời gian dự định sẽ là tối mai.

Nghĩ đến tối mai, tôi sẽ mặt dày yêu cầu một nam nhâncưới mình, đêm đó tôi không sao ngủ được , nhìn kim đồng hồ chỉ 4h, tôiâm thầm thở dài, trong đầu hiện lên những kỷ niệm cùng Tiêu Quân suốt mấy nămqua.

Tôi thừa nhận mình không phải một nữ nhân tốt, suốtmấy năm nay, anh ấy chăm sóc chu đáo cho tôi, cho nên, dù cha hisinh vì đỡ hộ anh một dao, nhưng đổi lại anh ấy lại gánh vác cùng tôitrách nhiệm đối với Ngôn gia, anh ấy đối với tôi, chắc cũng có cảm tình, chonên, chắc anh ấy sẽ nhận lời cầu hôn của tôi thôi!

Trong bóng tối, cửa phòng đột nhiên bị mở ra,tôi giật mình, quay lại phía sau,cảm nhận từ đằng sau, có một bóng đàn ông đangbước gần phía tôi.

“Tiêu Quân?” Tôi không xác định được hô to một tiếng,sao bỗng nhiên lại nghĩ rằng người sau lưng là anh ấy nhỉ.

Anh cười khẽ, ôm chặt tôi,“Vào phòng em ban đêm, dễdàng như vậy, ngoài anh ra thì còn ai.”

Tôi đánh nhẹ lên tay anh,“Em tưởng có tặc tới!”Cảmgiác lồng ngực quen thuộc, hơi thở quen thuộc, vòng tay quen thuộc này quả thựcrất thoải mái.

Tiêu Quân vùi mặt vào hõm cổ tôi, cười gian,“Vậy anhlà hái hoa tặc rồi!”anh hơi dùng sức, liền ghì tôi xuống giường, bản thân lạinằm lên trên.

“Vậy em sẽ kêu cứu!”

“Anh không ngại có người tới xem.”

“Tiêu Quân, anh thật đáng đánh đòn.”

Anh hừ hừ bên tai tôi,“Hai ba ngày không gặp, anh sắpchịu không nổi rồi, việc này cấp bách hơn.”Anh vừa nói, tay lại càn rỡ nghịchngợm trên cơ thể tôi.

“Anh là đồ lưu manh!” Tuy rằng miệng thì giận dữ quát, nhưng vẫn cùng anh phối hợp động tác trơn tru, hai ba chục giây sau, quầnáo cả hai đã bị lột sạch.

Có lẽ anh ấy thật sự đã không nhịn được, vừa mới thấy anhcởi đồ, thân dưới đã cương cứng rồi, anh ôm chặt tôi trong lòng, hai tayra sức sờ soạng lung tung, trong một tích tắc, đưa toàn bộ cơ thể tôi lên tớiđỉnh điểm.

Mãnh liệt cuồng dã càng khiến tôi nghi ngờ không biếtanh có phải dã thú hay không nữa, vỗ nhẹ lên vai anh, hỏi nhỏ,“Anh muốngiết người sao!Làm ơn giảm kích cỡ lại một chút, và đừng có tùy tiện vào là vàonhư thế!”

“Chờ một chút sẽ cho em thoải mái.”Nói xong, lại tiếptục chôn chặt hơn, không có ý định buông tha cho tôi,“Mẹ nó, cư nhiên có đứadàm bày mưa hãm hại anh!”

Tôi hoảng sợ,“Có người muốn ám hại anh?”

“Đừng lo,chẳng phải anh vẫn bình an, trở về tìm emsao.”Anh cười cười, lại dùng thêm sức tiến thẳng vào nơi sâu kín nhất của tôi.

Vuốt ve da lưng nhẵn bóng của anh, tôi thầm thở dài,người đàn anh này, rốt cuộc còn có bao nhiêu thế giới, tình cách khác nữa màtôi không biết đây?

Có điều, tôi vừa mới mất ngủ, nghĩ đến anh, anh liềnxuất hiện , hai người chúng tôi ăn ý như vậy, không kết hôn thì phí quá!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Hai người càng nhànhạ thì tôi càng khổ nga!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.