Xe chạy đường xóc về phía ngoại thành, dẫn tớimột khu biệt thự nhỏ nằm tách biệt, cho tới khi xe dừng lại tại một ngôinhà hai tầng, tôi hơi nghi ngờ, cảm thấy chuyện này có điểm gì đó không hợp lí, nếu là người của nhà nước chính phủ, hẳn sẽ đưa tôi tới cơ quan có thẩmquyền, hay chí ít là nơi công sở, sao lại phải vất vả chạy từ thành phố rangoài này, một khu biệt thư nhỏ nhoi?
Đột nhiên nhớ ra mình không hề hỏi họ giấy chứng từcủa cơ quan nhà nước, hai chữ “ bắt cóc” lập tức hiện lên trong tiềm thức, tôicăng thẳng, cố bình tĩnh hỏi:“Các người rốt cuộc muốn gì?”
Sau khi bị kéo xuống xe, tôi thầm quan sát bốn nămngười đàn ông đi cùng, cố gắng suy đoán, nếu trong tình huống xấu nhất làphải động thủ, liệu mình có khả năng chiến thắng là bao nhiêu, có cơ hộichạy thoát không, cho đến khi cửa mở ra, một đám đàn ông khác xuất hiện, ý nghĩ sẽ dùng vũ lực đấu lại trong tôi hoàn toàn bay mất, thậtđáng chê cười, tôi đâu phải siêu nhân, làm sao tôi tay không đánh lại gần20 thằng đàn ông to cao lực lưỡng.
Xem ra chỉ còn biết ngồi một chỗ ngóc cổ lên đợi TiêuQuân thôi, điều này đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi, anh ấy là vị cứu tinh luôntới cứu giúp tôi mỗi lúc nguy cấp, cho nên sâu trong nội tâm, tôi luôn tin rằnganh ấy sẽ tới cứu mình, chỉ là, dựa vào tình thế hiện tại, liệu anh ấy có biếtđường mà tới cứu tôi không?
“Ngôn tiểu thư, chúng tôi quả thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ta-mua-mot-tang-mot/2508764/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.