Ba người cũng nâng ly, uống, tán những câu chuyệnkhông đầu không đuôi, ngẫu nhiên bật cười vu vơ, cũng có khi ông nói gà bà nóivịt, có những nụ cười chân thật, cũng đôi khi chỉ là giả dôi.
Khi còn trẻ tha hồ quậy phá, điên ngôn loạn ngữ, sốngthoải mái với chính mình, vui thì cười, tức giận thì mắng, tuy rằng lông bôngnhưng đó lại là thứ cảm giác thuần túy vô cùng, lại đều xuất phát từchính tâm can, không có nửa điểm tạp ý, bạn là bạn mà kẻ thù là kẻ thù,trắng đen rõ ràng, cái thế giới tuổi trẻ đó, rồi sẽ mất dần theo thời gian, khimà con người ta đã biết tự suy nghĩ.
Người ta lớn lên, ắt sẽ thay đổi, có nhiều kinh nghiệmsống hơn, đồng thời tâm can cũng dần bị ô uế bởi những tạp chất trong xã hộicon người, bạn bè với kẻ thù, không thể phân biệt, quan hệ cùngđịch hay bạn, đều phải cho lên bàn cân mà so sánh thiệt hơn, mà cái thếgiới trắng đen rõ ràng, sơm đã trở nên xám xịt, đục ngầu không chịu nổi, đó làđại khái những tiêu cực của việc trưởng thành.
Mộ Dung Cạnh buồn bã, tâm sự của tôi thật nhiều, TiêuQuân lạnh nhạt ngồi im, rõ ràng cũng đang có tâm sự riêng, vậy mà vẫntươi cười, nói chuyện thản nhiên, đó chẳng phải là giả dối thì là gì?
Ba người ngồi nói chuyện ,giống như đã quen biết từlâu, nhớ lại mấy năm trước, có lần tôi rủ Mộ Dung Cạnh đi ăn thịt nướng, cậu ta chẳng những đến muộn, thậm chí còn dắt theo cả Tiểu Linh, nhìn bọnhọ tay trong tay thủ thỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ta-mua-mot-tang-mot/2508746/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.