Ba người cũng nâng ly, uống, tán những câu chuyệnkhông đầu không đuôi, ngẫu nhiên bật cười vu vơ, cũng có khi ông nói gà bà nóivịt, có những nụ cười chân thật, cũng đôi khi chỉ là giả dôi.
Khi còn trẻ tha hồ quậy phá, điên ngôn loạn ngữ, sốngthoải mái với chính mình, vui thì cười, tức giận thì mắng, tuy rằng lông bôngnhưng đó lại là thứ cảm giác thuần túy vô cùng, lại đều xuất phát từchính tâm can, không có nửa điểm tạp ý, bạn là bạn mà kẻ thù là kẻ thù,trắng đen rõ ràng, cái thế giới tuổi trẻ đó, rồi sẽ mất dần theo thời gian, khimà con người ta đã biết tự suy nghĩ.
Người ta lớn lên, ắt sẽ thay đổi, có nhiều kinh nghiệmsống hơn, đồng thời tâm can cũng dần bị ô uế bởi những tạp chất trong xã hộicon người, bạn bè với kẻ thù, không thể phân biệt, quan hệ cùngđịch hay bạn, đều phải cho lên bàn cân mà so sánh thiệt hơn, mà cái thếgiới trắng đen rõ ràng, sơm đã trở nên xám xịt, đục ngầu không chịu nổi, đó làđại khái những tiêu cực của việc trưởng thành.
Mộ Dung Cạnh buồn bã, tâm sự của tôi thật nhiều, TiêuQuân lạnh nhạt ngồi im, rõ ràng cũng đang có tâm sự riêng, vậy mà vẫntươi cười, nói chuyện thản nhiên, đó chẳng phải là giả dối thì là gì?
Ba người ngồi nói chuyện ,giống như đã quen biết từlâu, nhớ lại mấy năm trước, có lần tôi rủ Mộ Dung Cạnh đi ăn thịt nướng, cậu ta chẳng những đến muộn, thậm chí còn dắt theo cả Tiểu Linh, nhìn bọnhọ tay trong tay thủ thỉ tình cảm, bao nhiêu vị ngon đối với tôi bỗng trởnên nhạt nhẽo dị thường.
Cậu ta nhìn tôi rồi cười rạng rỡ, tuyên bố TiểuLinh đã chính thức trở thành bạn gái, nói cách khác, một công tử tài giỏi nhưcậu ta, cuối cùng cũng có được đóa bạch lan kiều diễm e lệ, trai tài gái sắc,quả thật xứng đôi.
Trong lúc bọn họ cùng ăn thịt nướng, tận hưởng niềmvu, còn với tôi, không khác gì nhai sáp.
Vậy mà bây giờ, không hiểu dô thời thế, hay vì phongthủy không hợp mà một kẻ vạn người ưa thích, nữ nhân theo chân như cậuta, giờ lại có kết cục thế này.
Tôi biết nghĩ vậy là ích kỉ, lại đi vui sướngkhi người khác gặp họa, nhưng đối với nỗi đau ngày xưa cậu ta gây ra chotôi, so với kết cục của cậu ta bây giờ, cũng chẳng kém cạnh gì, cái cuộc sốngban ngày giả bộ vui cười, ban đêm vùi mặt tron chăn mà khóc, cảm giác đó mỗikhi nhớ lại, đều khiến lòng tôi băng giá.
Lúc đi tới quầy thu lấy biên lai, khi trở về chỗđã thấy hai người kia như vừa đạt được thỏa thuận gì đó,tôi chỉ nghe Tiêu Quânnói:“Nếu có yêu cầu gì, cậu cứ gọi cho quản lí tôi một tiếng, tôi sẽ giảiquyết.”
“Như vậy cũng tốt,dù sao thì nhân viên trong công tycũng không ít, thật sự rất cần sự giúp đỡ của anh.” Mộ Dung Cạnh gật đầu đồngý.
“Nói chuyện gì thú vị thế, cho tôi nghe với?”Tôi cắtngang lời họ, hỏi.
“Tháng sau Mộ Dung tiên sinh muốn tổ chức một bữa tiệcrượu, mà địa điểm là khách sạn của anh.” Tiêu Quân cười giải thích.
Mộ Dung Cạnh cũng dễ dãi gật đầu, nói:“Tử này, đến lúcđó, cậu cũng đến dự nhé?”
Tôi lắc đầu như trống bỏi,:“Tôi tuyệt đối không cóhứng thú với mấy cái tiệc tùng, vũ hội.”
Thấy tôi từ chối ngay lập tức, Mộ Dung Cạnh không biếtnói gì nữa, có điểm sững sờ, Tiêu Quân ngồi bên cạnh tôi, véo hai má tôi,nói:“Con bé này không thích mặc dạ phục, có chết cũng không thích đâu”
Tôi trợn tròn mắt:“Mấy cái thứ bó sát với chẳnglùng bùng một đống, nhìn thôi đã phát ốm rồi .”
Mộ Dung Cạnh gật đầu,“Đúng vậy, cậu trước kia nghịchngợm không như một cậu nhóc vậy, đã vậy còn thích đánh nhau, nhậu nhẹt, làm tôinhiều lúc còn nghi ngờ cậu có phải con gái hay không nữa!”
“Sao cứ lấy quần áo ra móc tôi vậy, mà tôi thích đánhnhau thì cũng có sao, mà mỗi lần đánh nhau là vì sao tôi cũng không nhớ nữa,lâu quá rồi.”Phải, lâu đến mức không thể nhớ ra vì sao tôi lại đi đánh nhaunữa.
Khoảng hơn 12h đêm, Mộ Dung Cạnh đứng dậy cáo từ, TiêuQuân kéo tôi ra tiễn cậu ta, nhìn bóng hình cô đơn của cậu ấy tiến gần chiếc ôtô, tôi bỗng cảm thấy trong lòng khó chịu quá đỗi.
“Tiêu Quân,chúng ta cùng đi dạo chút đi.” Đêm đãkhuyu, những con đường tưởng chừng như muốn nứt ra vì người đông vào ban ngày,bây giờ lại vắng vẻ đến đáng thương, tôi kéo bàn tay to của anh, ngửa đầu hỏi.
Anh ấy nhếch miệng cười,“Tốt, mấy khi em nổi hứng lãngmạn.”Nói xong liền nắm lấy tay tôi, hai con người thong dong tản bộ trên đườngcái.
Bên đường, những rặng cây xanh rập rờn nhưng không chehết được ánh sáng từ các cột đèn đường, nhưng cũng vì thế lại in bóng từng hàngcây, gió khẽ thổi qua, lá cây rung rung tạo ra những hình thù quái đản, ghê sợtrên mặt đường, trong không gian tĩnh mịch.
Tôi nhìn gương mặt điển trai của anh, cười nói:“TiêuQuân, em hát cho anh nghe nhé.”
Tiêu Quân cười, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, giọng nóioanh tạc tựa như cố ý:“Em biết hát sao?”
Tôi quát, trừng mắt nhìn anh,“Dĩ nhiên em biết hát!Hơibị hay đấy……” Khụ khụ hai tiếng, ngạo mạn cất lời ca,
“Tình yêu em chưa phútgiây ngừng lại
Lặng lẽ vùi chônhai giọt lệ vương má
Anh mãi mãi vô tình khônghiểu
Tình yêu sâu thẳm em dànhcho anh
Anh giống như ngọn gió vôvọng buốt giá
Mãi mãi không hiểu tìnhem dành trao anh
Trên thế giới chỉ mìnhanh không biết tình em
Anh chỉ coi em như mộtngười bạn tốt
Những lời yêu muốn nói,emchôn chặt nơi đáy lòng
Chẳng lẽ anh mãi khônghiểu lòng em……”
Tôi nhẹ nhàng hát, anh đứng cạnh lặng yên nghe, đến khi hát xong, anh ấy vẫn trầm mặc,“Bài này tên là gì?”Anh hỏi.
“Lời yêu.”Tôi đắm chìm trong chuỗi tâm sự của bảnthân, thuận mồm nói ra.
Anh ấy đột nhiên nắm chặt tay tôi, sau đó buông ra,bật cười,“Ngôn Tử,em thầm mến anh phải không?Cư nhiên còn hát cho anh nghe bàinày, xem ra em yêu anh rất thật lòng, thôi thì anh miễn cưỡng để em yêu cũngđược.”
Tôi nghe anh ấy thao thao một hồi, cái đầu chậm tiêunửa ngày sau mới hiểu hết ý, đến khi tiêu hóa hết ý tứ trong lời nói củaanh, tôi dở khóc dở cười nói,“Ai bảo em hát bài này là để nhắm vào anh!”
Tiêu Quân mặt trầm xuống, ngữ khí lãnh đạm, tànác,“Cảm tính như vậy em còn muốn dành cho ai?”
“Chẳng qua đây là bài hát mà em thích nhất, cách đâymấy năm.”Bởi nội dung bài này thật giống với tâm tư của tôi – cách đây mấy năm,cho nên nhớ rất rõ, hôm nay nhìn thấy bộ dáng cô đơn của Mộ Dung Cạnh, bài hát này bỗng hiện lên trong tiềm thức, chỉ là đơn thuần muốn hát lên,không hề có ý tứ gì khác.
“Lúc ấy em muốn hát bài này cho Mộ Dung Cạnh nghe.”Anhấy vòng tay ra sau ôm chặt tôi vào lòng, ghé sát miệng, phả hơi nóng lên taitôi, mờ ám hỏi.
Tôi đâu chỉ muốn hát bài hát này, lúc ấy tôi còntự dày vò bản thân, muốn nói cho cậu ấy biết, cầu xin cậu ấy đừng đính hôn, cầu xin cậu ấy đừng xuất ngoại, cầu xin cậu ấy đổi ý, nói cho cậu ấy biếttôi không muốn làm bạn tốt cái quái gì nữa, tôi chỉ muốn làm nữ nhân củacậu, nhưng khi nhìn cậu ấy bận rộn chuẩn bị tiệc cưới, chuẩn bị xin visa, thủtục xuất cảnh, miệng của tôi giống như bị niềm phong bởi một bàn tay to lớn đầysức mạnh, không thể nào nói ra những lời tận đáy lòng mình.
Cuộc sống của cậu ta giống như ánh bình minh rạng rỡ, mà tôi như lọt chân vào vũng bùn lầy, không thể gượng dậy, tình yêu cũnglà sự trả giá, yêu nhiều thì đau càng nhiều. Nếu không phải lúc đó, chatôi xảy ra chuyện, có lẽ tôi cũng không có cơ hội tỉnh ngộ, tìm ra lối thoát đểmà sống được như bây giờ.
“Bài này rất thích hợp để thổ lộ tình cảm, nếu như emmà dám nói thẳng ra thì chắc cũng chả cần hát bài này .”Đối với mấy chuyện tìnhcảm, tôi phải công nhận mình là con người yếu đuối.
“Ngôn Tử, em vẫn còn nhớ lại khoảng thời gian trướckia sao?” Anh thản nhiên hỏi tôi
Gật gật đầu, lại lắc đầu,“Em vốn là đã quên hết,chỉ làđột nhiên cậu ấy trở về, hơi nhớ lại chuyện xưa chút thôi.”
Anh ấy đột nhiên vươn tay xoa đầu tôi,“Em đúng là mộtnữ nhân ngốc nghếch.”
Hít một hơi thật sâu, tôi cười nhìn anh,“Tiêu Quân, em sẽ không, tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ, tình yêu là cáigì, tốt nhất cứ cố mà sống cho tốt, vậy là thỏa mãn rồi.”
Anh ấy không nói gì nữa, chỉ dùng sức ôm tôi chặt hơn.
Trong hơi lạnh của gió đêm giá buốt, tôi tham lam vùimình trong lòng anh, hưởng thụ hơi ấm quen thuộc từ người con trai này.
Ngày qua ngày bận rộn, tôi cũng luôn cố gắng làm việc,sống cho bản thân mình, và còn sống vì bà ngoại, vì em trai, vì cô con gái yêudấu nữa.Tôi hào hức mong chờ ngày mọi người tới thăm
Quay trở lại vào buổi tối hôm trước, tôi hưngphấn như tiếu hài tử, lăn qua lăn lại trên giường, khiến cho kẻ đang nằmbên cạnh – Tiêu Quân bị chọc giận, xoay người, đè nặng lên thân, anh dùng tayđánh vào mông tôi.
“Dựa vào đâu a!Em có phải tiểu hài tử đâu mà anh đánhmông em.”Tôi ra sức giãy giụa, sống chết quẫy đạp nhưng vẫn không thể thoátkhỏi sức nặng của anh.
“Tốt lắm,em không phải tiểu hài tử, vậy thì làm nhữngviệc người lớn làm đi!”Anh cười gian cắn vào cổ tôi, bàn tay to đang quất vàomông tôi giờ lại chuyển sang vuốt ve.
“Tiêu Quân, anh nên là Tiêu lưu manh mới phải!!Ngàymai chúng ta còn phải lái xa tới đón bà ngoại mà.”Tôi tiếp tục giãy giụa trongvô vọng.
“Dùng xe cá nhân là được……”Hai tay anh nhanh nhẹn luồnvào bên trong , cởi luôn chiếc áo ngủ mỏng manh!
Đành vậy, nếu đã phản kháng không được thì đánh chấpthuận thôi! Vì thế, chuyện gì tiếp theo xảy ra, ai cũng biết….. một chuyệnkhông có tiếng, chẳng có thanh……
Nhớ lại quãng thời gian trước kia, khi ở cùng bà ngoạiđối với tôi là quãng thời gian thoải mái nhất, không có áp lực học tập, khôngcó mấy chuyện trưởng thành phiền phức, cha mẹ tuy rằng không ở nhà, nhưng lạihay gọi điện về hỏi thăm, mỗi ngày chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, làm cháu ngoạibà, ăn chơi, nghịch ngơm, bà ngoại là một người tuyệt vời và sáng suốt,chỉ cần không làm chuyện gì xấu còn lại bà cho tôi sự tự do thoải mái, không bịgiới nghiêm, cấm cái này cái nọ, cho nên, tình cảm tôi dành cho bà ngoạicòn sâu đậm, thân thiết hơn nhiều so với bố mẹ. Về phần Ngôn Tử Phàm càng khôngphải nói, thằng bé từ nhỏ đến lớn đều một tay bà nuôi dưỡng.
Cho nên đối với tôi và Tử Phàm mà nói, bà ngoại chínhlà gia đình, bà ở đâu, thì đó là gia đình của chúng tôi.
Nhìn nhà bà ngoại được sửa chữa, trang hoàng lại, mấymón đồ cứ khiêng ra khiêng vào, tôi há hốc mồm, nhịn không được ôm chầmlấy bà ngoại, bà ngoại đã hơn bảy mưoi, vóc dáng nho nho, yếu ớt vậy màcó thể chỉ huy mọi người làm xong xuôi đâu vào đấy
“Bà ngoại,con yêu bà.”
Bà ngoại vỗ vỗ cánh tay của tôi,“Bà biết con yêu bà,nếu yêu thì giúp bà làm nốt cho xong nào.”
“Cứ để đó cho Tiêu Quân và Điền Tiến làm cũng được mà,bà nghỉ ngơi đi, chắc bà cũng mệt lắm rồi.”
Bà ngoại đẩy tôi ra, trừng mắt nhìn tôi:“Con vừa nóicái gì vậy hả,cái chuyện vặt vãnh cỏn con này sao có thể để một đại nam nhân nhưTiêu Quân làm! Con lười biếng như vậy, thảo nào con nhà người ta không ai thèmcưới!”
Tôi trợn tròn mắt, quả thật bội phục khả năng nói sátthương của bà ngoại nha, nói xong về chủ đề gì, cuối cùng cũng có kết luận rakết hôn, cái kiểu nói chuyện này, chắc chẳn đã qua tu luyện, đạt đến đỉnh giớicủa thái cực mất!
Nhưng mà cái cảm giác bị lải nhải này, thực ra cũngkhông tệ.
“ ……Con đi xem Tiêu Quân có việc gì cần giúp.”
Còn chưa đi vào phòng, đã nghe tiếng cười đùa ấm ỹ,bước chân vào phòng, nhìn kĩ , tôi trợn mắt, há hốc mồm.
Nhóc con cả người màu hồng nhạt ngồi trong lòng TiêuQuân, xung quanh chất đầy đủ loại đồ chơi, trên giường giống như có một đốngthừa thãi vậy. ( =_=, chị à, đêm qua chị còn “chơi” cùng đống thừa thãi đó đấy)
“Tiêu lão đại, ngươi đến giúp việc hay đến giúp làmloạn đây?” Hai tay tôi khoanh trước ngực, cười lạnh hỏi hắn
Cụm tóc ngắn của Tiêu Quân bị tiểu bảo bối nắm chặttrong tay, vốn không thể quay sang chỗ tôi, chỉ có thể âu sầu đáp lại:“Em khôngnhìn thấy anh bị bé con này khi dễ sao?”
Ngôn Tiếu cười vang, vỗ vỗ tay,“Ba ba rất ngoan….”
Tình hình hiện tại khiến tôi không thể hình dung gìthêm nữa, một con rồng đen đáng sợ trên thương trường, khiến bao người nghe tênđã ớn lanh, vậy mà giờ lại bị một bé con làm cho không cựa quậy nổi! Đây là cáiloại đạo lí gì a……
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngao…… Ngao……Bé conthật là giỏi nha, tuổi trẻ tài cao…..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]